Phản Diện Siêu Cấp

Chương 412: Bảo ngọc

 
 
 
"Thái Tử muốn gặp chúng ta?"
"Không sai."
"Dẫn đường đi."
Nhìn Trần Khuynh Địch lộ ra sắc mặt cổ quái, Lưu Cẩn không khỏi mỉm cười.
Xem ra mấy ngày nay vị người hành tẩu trong thiên hạ của Thuần Dương Cung này đúng là liên tục gặp khó khăn a, bất quá như vậy mới đúng, nếu không thì Thái Tử điện hạ cũng sẽ không lạnh nhạt với hắn như vậy, làm như vậy chính là muốn cho hắn biết, nơi này không phải là một mẫu ba phần đất của hắn, mà là Đế Đô Đại Càn! Là địa phương tôn quý nhất thiên hạ! Ở trong này cho dù là rồng cũng phải cuộn lại, cho dù là hổ cũng phải nằm xuống!
Mặc dù đắc ý ở trong lòng, nhưng sắc mặt của Lưu Cẩn lại không có thay đổi, ngược lại còn cung kính hơn một chút, dù sao thì hắn cũng đã được nghe nói đến thanh danh của vị Trần Đại chân truyền này, nổi danh cứng đầu, còn là một Sát Nhân Cuồng Ma, vạn nhất ép đến mức hắn nổi khùng, vậy thì sẽ được không bù mất.
Ở dưới sự dẫn đường của Lưu Cẩn, ba người đi qua cửa cung, sau khi thẩm tra đối chiếu thân phận, Trần Khuynh Địch cùng với Lạc Tương Tư mới đi tới Đông Cung.
Khác biệt cùng với phủ đệ mộc mạc của Nhị Hoàng Tử, Đông Cung xem như là tẩm cung của Thái Tử, một bộ phận của hoàng cung, chỉ là từ góc độ xa hoa mà nói cơ hồ là độc nhất thiên hạ, hơn nữa đây cũng không phải là chỉ có một tòa cung điện, mà là một dãy cung điện to lớn, ở giữa có sông linh tuyền chảy xuôi, xây dựng lên một vườn hoa, trong vườn trồng đủ loại linh dược, còn nuôi dưỡng một ít Linh Ngư, trong lúc nhảy lên thậm chí còn để lộ ra mấy phần dị tượng Ngư Long.
Mà đây vẻn vẹn chỉ là cảnh tượng ở Đông Cung.
Tích tiểu thành đại, có thể tưởng tượng là cả tòa hoàng cung rốt cuộc sẽ khủng bố cỡ nào. Có thể nói, chỉ là tòa hoàng cung này, chính là bảo địa lớn nhất trên đời này, tất cả đều là cơ duyên. Nói thật, Trần Khuynh Địch chính là muốn cướp tất cả.
"Trần công tử?"
Hấp háy mắt, Trần Khuynh Địch đặc biệt thuần lương nhìn về phía Lưu Cẩn, hỏi: "Sao thế?"
"Ách, Thái Tử điện hạ đã chờ ở bên trong." Lưu Cẩn khá là nghi ngờ nói, không biết vì sao, vừa rồi hắn luôn cảm thấy ánh mắt của Trần Khuynh Địch không có hảo ý.
"À, Tương Tư, chúng ta đi vào thôi."
Nhìn Trần Khuynh Địch muốn mang Lạc Tương Tư đi vào chung theo thói quen, Lưu Cẩn cũng không ngăn cản, ngược lại còn hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt nhìn Lạc Tương Tư càng là tràn đầy sự kỳ dị.
Mà ở một bên khác, Trần Khuynh Địch đi vào đại điện cũng nhìn thấy vị Thái Tử đã nhốt cả Trần gia vào thiên lao kia.
"Cửu ngưỡng đại danh a, Trần huynh."
Nhìn Thái Tử nở nụ cười, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Trần Khuynh Địch liền biết đối phương đây là đang muốn khiêu khích, hiển nhiên là muốn làm cho hắn rơi vào tình cảnh lúng túng.
Lúc này cần phải giữ yên lặng! Không sai, ta là Trần Khuynh Địch lạnh lẽo cô quạnh!
Mà ở phía đối diện, Thái Tử thấy Trần Khuynh Địch không nói một lời, nụ cười ở bên ngoài mặc dù không thay đổi, nhưng ở trong lòng thì trầm xuống.
Khá lắm! Ta làm ngơ hắn lâu như vậy, hắn lại còn bình tĩnh đến như vậy! Theo đạo lý mà nói thì người bình thường ở trong loại tình huống này còn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của ta, đương nhiên là sẽ phẫn nộ. Nhưng hắn thế mà lại hoàn toàn không hề bị lay động!
"Khụ khụ, lần này bản cung mời Trần huynh đến, chủ yếu là có việc muốn nhờ."
"Là chuyện gì?" Trần Khuynh Địch nói ra với ngữ khí thờ ơ, mà Thái Tử càng là nhướn lông mày lên.
Vị Trần Khuynh Địch này thật đúng là thật sự có tài, nếu như hắn giận quá mất khôn, vậy thì ta sẽ nắm chắc cho hắn vào tròng, nhưng hắn thế mà lại bày ra bộ dáng không muốn giao tiếp với ta, thật là rắc rối.
Đây là không nhìn thấy thỏ không thả ưng a! Xem ra ta nếu còn chưa lấy ra chỗ tốt, thì hắn sẽ không nói rõ ngọn ngành cùng với ta.
Ý niệm tới đây, Thái Tử cũng trực tiếp nói ra: "Trước đó vài ngày, phụ hoàng đã hạ thánh chỉ, phân chia chức năng của Lục Phiến Môn, các Mật Thám của Lục Phiến Môn, từ nay về sau chỉ có chức năng giám sát, mà các tuần bổ thiên hạ thì sẽ được biên chế thành một cái bộ phận mới, tên là Cẩm Y Vệ, từ nay về sau sẽ phụ trách ổn định các Đạo ở Trung Nguyên."
Vừa dứt lời, Thái Tử liền thỏa mãn nhìn biểu lộ biến hóa kịch liệt trên mặt của Trần Khuynh Địch.
Như thế này mới đúng!
"Trần huynh cũng không cần phải chấn kinh." Thái Tử mỉm cười nói: "Có quan hệ đến vị trí tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ, phụ hoàng đã giao hoàn toàn cho bản cung xử lý, cho nên chỉ cần Trần huynh đáp ứng giúp bản cung một vấn đề nhỏ, vậy thì bản cung sẽ không chỉ thả đông đảo đệ tử của Trần gia ra, đồng thời còn có thể tiến cử Trần huynh trở thành tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ! Trần huynh cảm thấy như thế nào?"
Lợi ích mà Thái Tử đưa ra là rất hấp dẫn, đáng tiếc là Trần Khuynh Địch lúc này đã hoàn toàn không nghe thấy lời này, trong đầu chỉ còn lại sự rung động.
Cẩm Y Vệ, m* kiếp!
Cẩm Y Vệ, xuất thân từ triều Minh, là cơ quan gián điệp phi thường nổi tiếng của Trung Hoa, địa vị của nó trên cơ bản là tương đương với lực lượng cảnh sát bí mật của phương Tây, ở trong 5000 năm lịch sử Trung Hoa chỉ có khoảng năm tổ chức là có tiếng tăm giống như Cẩm Y Vệ, mà cái tên này lại được nhắc đến đối với một người ở dị thế giới như Trần Khuynh Địch, khiến cho hắn cảm thấy đây nhất định không phải là chuyện trùng hợp! Không nói đến những cái khác, cái thế giới này thế nhưng đã có vết xe đổ! Thuần Dương Đạo Tôn còn không phải là như vậy hay sao?
Đây thật sự là gặp quỷ!
"Ha ha..." Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Không sai, tỉnh táo suy nghĩ, không nên bị sự ngạc nhiên làm cho choáng váng đầu óc, cái tên Cẩm Y Vệ này kỳ thật cũng không phải là danh tự phi thường đặc thù gì, dù sao thì cái thế giới này không phải là cũng có Lục Phiến Môn hay sao, cho nên không thể bởi vì một cái tên liền xác nhận Thánh Thượng Đại Càn cũng là người xuyên việt, đó cũng là chuyện quá qua loa.
Thấy Trần Khuynh Địch lộ ra bộ dáng này, Thái Tử không khỏi nhíu mày, nói: " Trần huynh?"
"À, có chuyện gì vậy?"
Khóe mặt của Thái Tử giật một cái, bất quá vẫn nói một cách ân cần: "Vị trí tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ, còn có phóng thích đám người Trần gia, không biết ý của Trần huynh là như thế nào? Chớ quên, chức năng của Cẩm Y Vệ xung đột lẫn nhau cùng với Lục Phiến Môn, Trần huynh cũng sẽ không ngừng đối đầu với Lục Phiến Môn a?"
"Có bản cung hiệp trợ, coi như là Lục Phiến Môn cũng không tính là gì."
"Mà yêu cầu của bản cung kỳ thật cũng rất đơn giản, bản cung biết rõ Trần gia có một khối bảo ngọc, chính là kỳ bảo tu luyện phi thường hiếm thấy, bây giờ tu vi của bản cung đang đứng ở Võ Đạo Tông Sư đỉnh phong, cần kỳ bảo như vậy để cảm ngộ võ đạo, bây giờ khối bảo ngọc kia hẳn là đang ở ngay trên người của Trần huynh a?"
"Cho bản cung mượn dùng một thời gian có được không?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận