Phản Diện Siêu Cấp

Chương 449: Yêu Thần Sơn

 
 
 
"Đây chẳng lẽ là Tạo Hóa Viêm? ! Là hỏa diễm luyện chế Bất Tử Dược ngày xưa!" Khương Hằng kinh ngạc nói, cả người lại trở nên kích động thêm một lần nữa.
Không còn thần dược? Không quan trọng! Khương Hằng ta phúc lớn mạng lớn, gia đại nghiệp đại, sẽ để ý đến một chút thần dược hay sao? Có cái Tạo Hóa Viêm này, bản thân ta căn bản cũng không cần luyện chế đan dược! Chỉ cần đi vào bên trong Tạo Hóa Viêm một lần, nói không chừng liền có thể thu nạp nó để cho bản thân sử dụng, từ đó nhất phi trùng thiên!
Mặc dù ở trong đó có nguy hiểm không giống như bình thường, nhưng ta là ai? Là Thiên Mệnh Chi Tử! Ta sẽ sợ một cái Tạo Hóa Viêm hay sao?
"Ha ha ha! Quả nhiên hôm nay chính là ngày mà bản hầu quật khởi! Không còn thần dược, vậy bản hầu liền dùng Tạo Hóa Viêm để đúc ra căn cơ bất hủ!"
Ầm ầm!
Lời nói của Khương Hằng còn chưa dứt.
Ánh lửa màu tím trước kia còn tàn phá thiên địa bừa bãi đột nhiên dừng lại, tiếp đó phảng phất như là một nhánh quân đội có tướng lĩnh, ngọn lửa nguyên bản không ngừng mở rộng, lại bắt đầu tập trung về phía trung ương, vô số hào quang hội tụ, sóng nhiệt khủng bố tràn ngập trong thiên địa cũng bắt đầu dần dần thu liễm, thấy vậy Khương Hằng lại là…
Khương Hằng: "? ??"
Trực giác nói cho Khương Hằng biết, chuyện kế tiếp sẽ khiến cho hắn cảm thấy tương đối khó chịu. Mà thật bất hạnh là, trực giác của hắn lại hoàn toàn chính xác.
Một tiếng long ngâm giống như tiếng thét dài trùng trùng điệp điệp, từ trung tâm ngọn lửa lên như diều gặp gió, mang theo một cỗ vận vị thoải mái, hào khí, hăm hở, những nơi đi qua mang theo ánh tím đầy trời, ngọn lửa nổ ầm một tiếng, hóa thành một vòng lại một vòng khí lãng mà mắt trần có thể thấy khuếch tán ra bên ngoài.
Tử khí đông lai ba ngàn dặm!
Khương Hằng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này, ở trung ương ngọn lửa màu tím, một khỏa Hợp Đạo Kim Đan không giống với võ giả tầm thường, toàn thân hiện ra màu tím vàng chập trùng lên xuống, phảng phất như có sinh mệnh vậy, đang không ngừng phun ra nuốt vào thiên địa tinh hoa, mà ở phía trên Kim Đan, thì là một tòa sơn ảnh tuyệt đẹp.
Ở trên núi có Bạch Hổ đang hoành hành, có Chân Long bay quanh núi, có Kim Ô giống như mặt trời mới mọc treo cao, có Côn Bằng chui ra từ trong nước, phiêu phù trên chín tầng trời, vô số Thần Thú, đều hiện lên ở trên toà sơn ảnh này, phảng phất như tái hiện lại thịnh cảnh của Yêu tộc trong thời đại Thái Cổ, mang theo khí tức Mãng Hoang nồng đậm.
Đó là Yêu Thần Sơn thời Thái Cổ!
"Tốt tốt tốt! Quả nhiên là có thể ngưng tụ ra dị tượng Kim Đan Yêu Thần Sơn! Đạo cơ hoàn mỹ! Là đạo cơ hoàn mỹ chân chính!"
"Nhất phi trùng thiên! Đây là nhất phi trùng thiên chân chính!"
"Sau khi đột phá đến Võ Đạo Tông Sư, ngươi sẽ chính là Yêu tôn duy nhất trong đại thế giới Trung Thổ!"
Tiểu Yêu phiêu nhiên đáp lên bên trên bờ vai của Dương Xuân, vạn phần mừng rỡ nhìn Kim Đan ở trên đỉnh đầu của Dương Xuân, còn có màn dị tượng đáng sợ kia.
"Đừng quên, về sau phải luyện lại yêu thân cho ta."
"Được a, ta sẽ không quên."
Dương Xuân sờ lên bộ lông trắng toát không có một chút bụi bặm nào của tiểu Yêu, khẽ cười nói. Mặc dù hình dạng của nàng không có biến hóa, vẫn là bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn khả ái, nhưng theo nụ cười của nàng, lại để lộ ra mấy phần dáng vẻ thành thục.
"Ha ha ha!"
"Lần này lại tiến gần với ca ca thêm một bước!"
Dáng vẻ thành thục hỏng mất trong nháy mắt.
"A, lại là cái tên sư huynh kia, thật không biết là hắn tốt chỗ nào."
"Là lá la." Không để ý đến lời phàn nàn của tiểu Yêu, Dương Xuân khẽ hát, định rời khỏi bí cảnh.
Nhưng mà.
"Ba ba ba."
Một tràng tiếng vỗ tay truyền đến, hấp dẫn lực chú ý của Dương Xuân cùng với tiểu Yêu, chỉ thấy Khương Hằng chậm rãi đi tới từ một nơi không xa, nhìn dị tượng cùng vĩ lực chấn động thiên địa của tiểu Yêu, trên mặt mang theo vẻ tán thán.
"Không tầm thường, không ngờ được ở loại địa phương biên hoang như Viêm Hán Quốc, thế mà còn có thể sinh ra một nhân kiệt giống như ngươi."
"Ngươi là?" Dương Xuân nhíu mày, toà bí cảnh không gian này hẳn là còn chưa bị bại lộ mới đúng a, tại sao lại có thể có người tiến vào?
"Bản hầu là Khương Hằng, người ở dạng địa phương biên hoang như ngươi có lẽ là không biết, nhưng ngươi hẳn là biết hoàng triều Đại Càn chứ? Bản hầu chính là Hầu gia của triều đình Đại Càn! Là tồn tại trên vạn người!"
Dương Xuân: "..."
Chuyện này rất đáng giá để kiêu ngạo hay sao? Dương Xuân ta chính là xuất thân từ một trong mười đại thánh địa võ đạo, là đệ tử Thuần Dương Cung, ngươi có nhìn thấy ta khoe khoang hay không?
"Ồ?" Dường như phát giác ra được sự khinh thường của Dương Xuân, Khương Hằng cũng có một chút bất mãn, chợt đánh giá Dương Xuân từ trên xuống dưới một lần, không thể không thừa nhận, Dương Xuân chính là một mỹ nhân, vô luận là dung mạo hay là khí chất đều là thượng giai, điều đáng tiếc duy nhất chính là, ở bên trên dáng người vẫn có thiếu hụt to lớn.
Không chỉ kém hơn một điểm so với Trần Tiêm Tiêm còn có Lạc Tương Tư.
Không hợp với khẩu vị của bản hầu a!
Dương Xuân: "..."
Lông mày nhỏ nhíu lại, không biết vì sao, nàng cảm thấy bản thân đã chịu một sự xúc phạm rất lớn.
"Cô gái nhỏ, bản hầu có một đề nghị cho ngươi!"
"Bản hầu chính là Hầu Gia Đại Càn, là người của Thái Tử điện hạ, tương lai đã định trước là thần tử của Hoàng Đế! Nếu như ngươi nguyện ý đầu nhập vào Thái Tử, có sự đảm bảo của bản hầu, trong tương lai nhất định sẽ là đại phú đại quý, cho dù là Võ Đạo Tông Sư ở ngoài tầm với, ở dưới sự trợ giúp của bản hầu cũng là chạm tay có thể lấy, không hề khó khăn."
Khương Hằng chậm rãi nói, lộ ra rất là dáng vẻ rất là tiêu sái.
"Bất quá, muốn đầu nhập vào Thái Tử, thì cần phải có một phần lễ gặp mặt."
"Bản hầu thấy dị hoả mà ngươi vừa mới thu thập coi như cũng không tệ, nếu như ngươi dâng loại dị hoả này ra, bản hầu sẽ coi nó như là lễ vật, đương nhiên, bản hầu cũng sẽ không bạc đãi ngươi, tặng cho ngươi một kiện thần binh cực phẩm thì như thế nào? Cho dù xuất thân của ngươi thấp hèn, hẳn là cũng biết rõ chỗ tốt của thần binh cực phẩm a?"
Dương Xuân: "…"
Nhìn Khương Hằng tự tin vô cùng, Dương Xuân rất muốn nói một câu: "Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu hay sao?"
Mà trên thực tế, Khương Hằng thật sự coi Dương Xuân là đồ đần mà lừa gạt!
Bởi vì duyên cớ đi vào trước là chủ, Khương Hằng căn bản cũng không suy nghĩ Dương Xuân đến phương hướng cao thâm mạt trắc, ở trong lòng của hắn, Dương Xuân đơn giản chỉ là một kẻ nhà quê may mắn thu được Tạo Hóa Viêm, chỉ cần tuỳ tiện liền có thể lừa gạt, hơn nữa bề ngoài non nớt của Dương Xuân, càng làm cho Khương Hằng kiên định ý nghĩ của mình.
"Hiện tại ngươi đã biết được rồi chứ, bản hầu muốn cấp cho ngươi một cuộc sống đại phú quý!"
"Mau giao Tạo Hóa Viêm ra cho bản Hầu!
"Ta cự tuyệt!" Dương Xuân không có một chút do dự mà cự tuyệt Khương Hằng, nàng đã có một chút phiền chán cái kẻ xuất hiện không hiểu ra sao này.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận