Phản Diện Siêu Cấp

Chương 848: Rất biết dọa người

 
 
 
Các nàng thế nhưng cũng không có quên, chiếc hồn đăng thuộc về Trần Khuynh Địch kia...đã tắt ngúm.
"Đúng thế." Dương Xuân cũng mở miệng nói: "Thái Thượng trưởng lão, đại ca ca rốt cuộc sao rồi? Ta tin tưởng ngài sẽ không phải là loại người vì mặt mũi mà giấu diếm tin tức."
"Ta cũng vậy." Quỷ Ảnh cũng lộ ra một tia bi thống khó tả: "Chúng ta đều rõ ràng, Thái Thượng trưởng lão ở bên trên đại sự cho tới bây giờ cũng sẽ không đùa giỡn, nhưng nếu ngài làm như vậy, đã giải thích rằng chiếc hồn đăng của đại nhân, không phải là do Thái Thượng trưởng lão kích hoạt bí pháp mới tắt đi đúng không, là do tự nó tắt đi?"
Đều đã bị nói đến nước này, Long Thiên Tứ biết rõ đã không có biện pháp giấu giếm nữa.
Trọng yếu hơn chính là, Long Thiên Tứ đánh giá tinh tế Dương Xuân cùng với Quỷ Ảnh, Dương Xuân thì không nói, từ đầu tới đuôi cũng không có ngẩng đầu, thân thể nhỏ nhắn vẫn một mực đang khẽ run, tiếng nói cũng lộ ra hết sức trầm thấp, mà Quỷ Ảnh thì tốt hơn một chút, nhưng cái sắc mặt khó coi kia cũng không khá hơn chút nào.
Cho nên lúc đầu hắn mới muốn giấu diếm a.
Long Thiên Tứ hắn cũng không phải là người không chịu được đả kích, cho nên rất nhanh, Long Thiên Tứ liền hít vào một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn về phía Quỷ Ảnh cùng với Dương Xuân, nói: "Các ngươi nói không sai."
"Lão phu cũng không phải là loại người vì mặt mũi mà làm chậm trễ đại sự, xác thực, hồn hỏa của tên tiểu tử thúi Trần Khuynh Địch kia đã chính thức dập tắt trước đây không lâu."
"Lão phu cũng không muốn thừa nhận là hắn đã chết rồi, nhưng có thể cách trở liên hệ giữa hồn hỏa cùng với chủ nhân, hoặc là có khoảng cách cực xa, hoặc chính là ở trong tiểu thế giới đẳng cấp cao nhất, nhưng tha thứ cho lão phu nói thẳng, ở loại địa phương như Nam Cương sẽ rất không có khả năng có tiểu thế giới tồn tại, khoảng cách thì càng không phù hợp."
"Coi như là Ninh chưởng giáo, cũng là bởi vì xâm nhập vào vực ngoại hư không, lấy hư không làm đơn vị, lúc này mới khiến cho hồn hỏa mất đi cảm ứng, nhưng tên tiểu tử kia sẽ rất không có khả năng làm được. Cho nên mặc dù lão phu cũng không muốn thừa nhận, nhưng tên tiểu tử thúi kia, Trần Khuynh Địch lúc này xác thực rất có thể đã..."
Nói đến đây Long Thiên Tứ dừng lại một chút, một chữ đơn giản, lại phảng phất như có sức nặng vạn cân.
"Chết."
"Không có khả năng! !!"
Người thứ nhất làm ra phản ứng chính là Dương Xuân.
Cương khí đáng sợ bỗng nhiên bộc phát ra từ trên người của thiếu nữ có vóc dáng nhỏ nhắn này, tiếng kêu phát ra từ nội tâm càng là mang theo thê lương khó tả: "Đại ca ca tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như vậy!"
"Dương Xuân.."
"Tuyệt đối không có khả năng!" Dương Xuân ngẩng đầu, hai mắt mang theo một chút tơ máu: "Đại ca ca không phải là người chết dễ dàng như vậy."
"Bớt đau thương." Long Thiên Tứ bất đắc dĩ thở dài, hắn biết là sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Hắn lại làm sao sẽ tin tưởng Trần Khuynh Địch đã chết? Tên tiểu tử kia sẽ không có đạo lý chết.
Nhưng mà...
Ngay sau khi hồn đăng dập tắt, ở trong một đoạn thời gian dài như thế, Long Thiên Tứ cơ hồ là đã dùng hết tất cả biện pháp mà hắn biết đến để cảm ứng vị trí của Trần Khuynh Địch, thậm chí là không tiếc thiêu đốt một phần tâm huyết, dùng để kích thích hồn đăng cháy lên lại, nhưng không ngoài dự tính, toàn bộ đều không thu hoạch được gì.
Chuyện này làm sao có thể khiến cho Long Thiên Tứ kiên định với ý nghĩ của mình?
Huống chi, nếu như Trần Khuynh Địch đã thật sự chết rồi, vậy lúc này Long Thiên Tứ hắn liền trở thành trụ cột của Thuần Dương Cung, về sau Thuần Dương Cung còn có khả năng đứng ở trước một lần nguy cơ to lớn, hắn thì càng không thể đắm chìm ở bên trong bi thống, nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất điều chỉnh tốt, sau đó tỉnh táo lại một lần nữa.
Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên Long Thiên Tứ kinh lịch loại chia ly này.
Năm đó hắn đã nhìn qua nhiều lắm.
Nhưng mà..
"Chết tiệt!" Long Thiên Tứ giẫm một cước lên trên mặt đất, lực lượng kinh khủng đánh xuống lòng đất, triển lộ ra ý nghĩ không bình tĩnh ở trong lòng của hắn.
Mà ở bên cạnh, Quỷ Ảnh thì vẫn ôm mấy phần hi vọng mà nhìn Long Thiên Tứ, nhẹ nhàng nói: "Thật không có một chút khả năng nào sao Thái Thượng trưởng lão?"
"Khả năng cực thấp."
"Thực sao?"
"Đương nhiên!" Long Thiên Tứ có một chút điên cuồng mà hét lên: "Lão phu còn có thể không biết sao! ? Sự hiểu rõ của lão phu đối với hồn đăng so với các ngươi còn muốn nhiều hơn nhiều lắm! Trừ phi là ở trong Nam Cương có một tòa tiểu thế giới, bằng không thì tên tiểu tử thúi kia đã thật sự chết rồi! Mà loại địa phương nhỏ như Nam Cương, làm sao có thể sẽ có tiểu thế giới."
"Thế nhưng mà..."
"Đã nói là khả năng rất thấp!"
"Hay là các ngươi cảm thấy lão phu chỉ là vì một chút mặt mũi, liền lừa gạt các ngươi! ?"
"Các ngươi đây là đang nghi vấn..."
Ầm ầm! Long Thiên Tứ còn chưa dứt lời.
Ngay ở một phía khác trong rừng rậm Nam Cương, một chùm sáng ngất trời kèm theo tiếng cười xé rách hư không, xuyên thủng tầng mây, xáo trộn vạn dặm, mang theo sóng sức mạnh hùng hậu khuếch tán ra, mà khí tức ẩn chứa ở trong đó, đối với ba người ở đây mà nói cơ hồ là không thể quen thuộc hơn nữa.
"Ha ha ha ha!"
"Man Thần, ngươi bị lừa rồi! Đây chính là lộ tuyến chạy trốn của ta!"
Thanh âm này đối với ba người mà nói là cũng cực kỳ quen thuộc, đối với Long Thiên Tứ là lưu manh, đối với Dương Xuân là phách lối, đối với Quỷ Ảnh là bá đạo, nhưng bất luận nhìn như thế nào, chủ nhân của thanh âm này đều là vô cùng sống động, ba người sẽ không có khả năng nhận không ra Trần Khuynh Địch.
Long Thiên Tứ: "..."
Quỷ Ảnh: "..."
Dương Xuân: "..."
Tràng diện bỗng chốc lộ ra vẻ hết sức khó xử.
Khóe miệng của Long Thiên Tứ run rẩy kịch liệt vào thời khắc này, đôi mắt già nua không tự chủ được mà nhìn về phía Quỷ Ảnh cùng với Dương Xuân, mà gần như đồng thời, Dương Xuân cùng với Quỷ Ảnh cũng nhìn về phía hắn...
Không nên, đừng dùng loại ánh mắt nhìn một kẻ vì mặt mũi mà không để ý đến đại cục để nhìn bản Thái Thượng Trưởng Lão a! !! Khốn kiếp! Cái tên tiểu tử thúi Trần Khuynh Địch kia! Lão phu sẽ đi liều mạng với hắn!
Sau khi ba người trố mắt nhìn nhau mấy giây.
"Ha ha!"
Long Thiên Tứ, Quỷ Ảnh, Dương Xuân lại không tự chủ được mà bật cười.
Con m* nó.
Tên khốn kia rất biết dọa người a.
Tâm tình của Trần Khuynh Địch bây giờ rất phức tạp.
Ngươi nói xem bây giờ ta đã thành công đào thoát, hay là bỏ lỡ cơ hội?
Không, không, không! Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn! Cẩn thận là trọng yếu nhất! Huống hồ không phải chỉ là một tên Man Thần thôi hay sao, hắn cho đến bây giờ vẫn còn tin chắc ta là Tà Thần Áo Mễ Gia đây, ở một trình độ nào đó không phải là cũng đã phá hủy quan hệ giữa đối phương cùng với Thiên Ngoại Tà Thần sao?
Về phần kế hoạch, mặc dù có một chút khó giải quyết, nhưng Trần Khuynh Địch cũng không có ý định tiếp tục dây dưa cùng với đối phương, trực tiếp lật bàn là được rồi.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận