Phản Diện Siêu Cấp

Chương 383: Ta cần thời gian!

 
 
 
Hít vào, thở ra, trong lúc hít thở, khiếu huyệt trên toàn thân của Trần Khuynh Địch đều chấn động, mà Xích Tiêu Kiếm ở trong tay của hắn cũng phát ra tiếng kiếm reo sắc bén theo đó, từ thấp đến cao, trong chớp mắt liền vang dội trong toàn bộ không gian, mang theo khí thế hung lệ ngất trời, cả chuôi Xích Tiêu Kiếm cũng bắt đầu biến hóa.
Xoát! Chuôi kiếm hoá thành đầu rồng, thân kiếm hóa thân rồng, rìa thanh kiếm trở thành đuôi rồng cùng với râu rồng, gạc rồng, vảy rồng, cả chuôi Xích Tiêu Kiếm thình lình hóa thành một con Xích Long (rồng đỏ)!
Xích Long hét vang, xoay quanh Trần Khuynh Địch một vòng, chợt buông đầu rồng xuống, trực tiếp rơi vào trên đầu của Trần Khuynh Địch, thân rồng quấn quanh tay chân của hắn, đuôi rồng rủ xuống sau lưng, một con Xích Long cứ như vậy trực tiếp sáp nhập vào trong cơ thể của Trần Khuynh Địch, trong chớp mắt kéo theo hai mắt của Trần Khuynh Địch cũng đều biến thành màu vàng dựng thẳng.
Quyền ý điều khiển thân thể, từng chiếc vảy xé rách quần áo, hiện lên ở trên da thịt của Trần Khuynh Địch, phảng phất như là vảy rồng vậy, mang theo đường vân huyền ảo, đồng thời còn có một cặp sừng rồng xông phá đỉnh đầu, đầu của Xích Long càng là trực tiếp hóa thành mũ giáp, vững vàng che chắn chỗ yếu hại trên đầu của hắn.
Tay chân của Trần Khuynh Địch cũng biến hoá, hai bàn tay biến thành trảo rồng sắc bén, móng vuốt trên đầu ngón tay phảng phất như bảo kiếm đáng sợ nhất, có thể xuyên thủng tất cả mọi thứ ở trên thế giới, đuôi rồng thật dài rủ xuống sau lưng, chậm rãi lắc lư, nhìn qua có vẻ hiền lành, nhưng trên thực tế ở trong đó lại ẩn chứa lực lượng to lớn không có gì sánh kịp.
"Đến! Chúng ta lại đánh thêm một trận!"
Toàn thân của Trần Khuynh Địch được áo giáp bao phủ, mà Trấn Thủ Tây Cương Đạo - Hà Anh Trọng thì đứng ở sau lưng của hắn, lộ ra thần sắc tái nhợt.
"Quan ấn đã không còn trấn áp được cái thông đạo thiên ngoại này, nhất định phải mời đại quân triều đình đến mới được, nhưng mà hết lần này tới lần khác..."
Hà Anh Trọng nhìn thân ảnh màu đen đứng ở trước cửa động, thần sắc càng trở nên thêm khó coi, thực lực của đối phương không hề nghi ngờ là đã đạt đến cảnh giới Võ Đạo Tông Sư, có dạng cường giả này tọa trấn, nếu đại quân triều đình không kịp phản ứng, cái thông đạo thiên ngoại này rất có thể sẽ khuếch trương trên phạm vi lớn.
Đến lúc đó...không hề nghi ngờ sẽ là sinh linh đồ thán!
"Tuyệt đối không thể để cho loại chuyện này phát sinh một lần nữa!" Hà Anh Trọng liếc mắt nhìn ra sau lưng, cỗ tà khí tràn ngập bên trong thành kia khiến cho sắc mặt của hắn trở nên ảm đạm, mặc dù hắn đã sớm đoán trước được, nhưng sau khi chân chính nhìn thấy toà thành trì này bị tà khí ăn mòn, triệt để mất đi sức sống, hắn vẫn không khỏi cảm thấy thống khổ và hối hận, còn có một loại cảm giác xấu hổ nồng đậm tràn đầy ở trong lòng.
Đại Càn lập quốc trong 1000 năm! Còn chưa bao giờ có sự tình đồ thành nào phát sinh qua! (Đồ thành: cả thành bị tàn sát!)
Vào thật lâu trước đây, Thái Tổ Đại Càn đóng đô ở Trung Nguyên, lập ra hoàng triều Đại Càn, toàn bộ tông môn đều bị áp chế, từ đó bách tính Trung Thổ liền an cư lạc nghiệp, Ma Đạo không còn dám coi bách tích như kiến hôi, chính đạo cũng dần dần dung nhập vào thế tục, không còn bàng quan như trước, giang hồ mặc dù không thần phục với triều đình, nhưng vẫn tuân thủ luật pháp Đại Càn.
Thịnh thế tại thời Thượng Cổ ở trong mắt của Hà Anh Trọng xem ra cũng chỉ đến như thế! Mà Hà Anh Trọng hắn, là tiến sĩ khoa cử, được Thánh Thượng Đại Càn coi trọng, lúc này mới được đảm nhiệm chức quan Trấn Thủ Tây Cương Đạo, thâm thụ Hoàng ân, cho tới nay đều dốc hết lòng hết sức làm tròn bổn phận, lại không ngờ được tai họa bất ngờ rơi xuống từ trên trời, ngay cả bách tích mà hắn quản lý cũng không bảo vệ được, thậm chí còn có khả năng tác động đến cả một Đạo, đây quả thực là thất trách to lớn!
Là sai lầm của Hà Anh Trọng hắn!
Thần sắc của Hà Anh Trọng biến hóa bất định, nhìn Trần Khuynh Địch ở phía trước, đối phương dường như là có thực lực đối kháng với vị Tà Thần ở trước thông đạo, nhưng thiên ngoại to lớn bực nào, trừ phi là chặt đứt thông đạo, nếu không thì căn bản chính là không chém hết được tà khí, giết không hết được Tà Thần, không có bất kỳ một biện pháp nào có thể khắc chế.
Nhân lực cũng sẽ có lúc hết, chỉ có phong ấn thông đạo mới là phương án lý tưởng nhất. Mà muốn triệt để phong ấn thông đạo, thì nhất định phải có thời gian.
"Vị đại nhân này!" Hà Anh Trọng hít vào một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Ngài có thể ngăn cản đối phương hay không?"
Trần Khuynh Địch kinh ngạc liếc nhìn qua Hà Anh Trọng ở phía sau lưng, vị trung niên quan viên này đã vô cùng suy yếu, lại dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn như vậy, khiến cho hắn sinh ra mấy phần cảm giác quen thuộc.
Bản thân hắn dường như đã nhìn thấy qua loại ánh mắt này ở nơi nào đó.
"Ta cần thời gian!"
À, nhớ rồi, là vào thời điểm ở Tiêu thành.
Loại ánh mắt thấy chết không sờn này, phảng phất như là đã làm xong một loại chuẩn bị nào đó, Trần Khuynh Địch đúng là không thể quen thuộc hơn nữa đối với loại ánh mắt này.
Mà vị trung niên quan viên này hỏi hắn là có thể ngăn cản đối phương hay không, chính là để tranh thủ đầy đủ thời gian, hắn hẳn là đang muốn làm chuyện gì đó a?
Nhưng chỉ sợ coi như là mình cũng không thể ngăn được vị Tà Thần ở phía đối diện này, vị trung niên quan viên này hẳn là cũng sẽ không chạy trốn một mình.
Than ôi, thực sự là phiền phức.
"Ngươi cho rằng ta là ai." Trần Khuynh Địch xoay người, vẫn tiếp tục đứng ở phía trước cửa động màu đen ngăn cản Gia Lỗ Lỗ, mở miệng nói ra: "Ta thế nhưng là Đạo Tử Thuần Dương Cung kiêm người hành tẩu trong thiên hạ, Lục Phiến Môn Chân Nhân Bảng thứ ba, còn mang theo Xích Tiêu Kiếm - Thánh Binh của Thuần Dương Cung, tu vi càng là nhân tài kiệt xuất ở bên trong Võ Đạo Tông Sư...
"Gặp được ta, tính là ngươi có vận khí tốt!"
Mỗi một câu mà Trần Khuynh Địch nói ra, quang mang ở trong mắt của Hà Anh Trọng càng sáng thêm một phần, nói xong lời cuối cùng, trên mặt của vị Trấn Thủ Tây Cương Đạo này thậm chí còn lộ ra một nụ cười.
"Tốt! Vậy thì giao cho ngài!"
"Nói nhảm!" Trần Khuynh Địch quát khẽ một tiếng, chợt dùng sức đạp nát mặt đất dưới chân, cả người kiên quyết lao lên, giống như một đầu cuồng long lao lên như diều gặp gió, chỉ trong chớp mắt liền vọt tới trước mặt Gia Lỗ Lỗ.
"Nói chuyện phiếm xong rồi à?" Gia Lỗ Lỗ cười cười, loại "Dũng sĩ đối thoại với nhau này" làm cho hắn cảm thấy rất mới lạ, có một loại cảm giác bản thân chính là nhân vật chính ở trong các câu chuyện xưa, cho nên hắn mới không cắt đứt đối thoại giữa Trần Khuynh Địch cùng với Hà Anh Trọng, một mực nhìn từ đầu đến đuôi, bất quá bây giờ nhìn thấy Trần Khuynh Địch xông về phía mình, hắn vẫn thu liễm tinh thần lại.
"Nếu đã nói chuyện phiếm xong, vậy thì tới đi!"
Tà Thần Gia Lỗ Lỗ vĩ đại chưa bao giờ e ngại bất kỳ một sự khiêu chiến nào!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận