Phản Diện Siêu Cấp

Chương 533: Thiên Ngoại Vẫn Thạch

 
 
 
Cái này cũng quá trực tiếp đi! Kịch bản bình thường không phải là song phương tùy tiện ứng phó, âm thầm tính toán, sau đó so đấu xem ai có mưu trí cao hơn một bậc, ai có khí vận nồng đậm hơn hay sao? Kết quả là Long Thiên Tứ bá khí vênh váo, nghiễm nhiên lộ ra bộ dáng hưng sư vấn tội, trực tiếp khiến cho lão nhân Mặc Môn cùng với Trần Khuynh Địch cảm thấy lúng túng không thôi, nhất là lão nhân Mặc Môn, lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nói: "Hiểu lầm rồi, vị Thuần Dương Cung này, à, trưởng lão Thuần Dương Cung, đây tuyệt đối là hiểu lầm, bản môn là rất có thành ý."
Sau khi lấy được câu trả lời, Long Thiên Tứ sảng khoái gật gật đầu nói: "Không sao cả."
"Ta cũng không để ý đến việc các ngươi có thành ý hay không, có âm mưu gì quỷ kế gì thì cứ việc sử dụng, dù sao thì cuối cùng cũng chỉ là phí công."
Lão nhân Mặc Môn: "..."
Nói thật, ngay cả Trần Khuynh Địch cũng đều cảm thấy lão nhân Mặc Môn không trở mặt ngay tại chỗ, đã là hàm dưỡng rất tốt rồi, đương nhiên cũng có thể là do nguyên nhân hắn đánh không lại Long Thiên Tứ, nhưng bất kể nói như thế nào, cuối cùng thì tất cả mọi người vẫn đi theo lão nhân Mặc Môn đến lối vào Cơ Quan Thành dưới lòng đất.
"Chư vị, chính là chỗ này, hãy đi theo ta a."
"Các ngươi hãy đợi ta ở bên ngoài trước."
Long Thiên Tứ không quay đầu lại, trực tiếp đi ở phía trước nhất đội ngũ, là người thứ hai đi theo lão nhân Mặc Môn vào cửa vào, chỉ chốc lát sau thanh âm của hắn mới chậm rãi truyền ra: "Vào đi."
"Vâng!" Trần Khuynh Địch hấp tấp đi vào, thầm nghĩ vị Thái Thượng trưởng lão này mặc dù nhìn qua lạnh lùng, nhưng trên thực tế vẫn rất cẩn thận a, trách không được nghĩa phụ tiện nghi nói là sẽ phái một vị trưởng bối đáng tin tới, nói đến Long Ngạo Thiên - đời sau của hắn còn đang không biết tung tích tại Tây Vực đây.
Hiện tại ta đang nắm giữ Cẩm Y Vệ, liền để cho Cẩm Y Vệ đi tìm kiếm tung tích của Long Ngạo Thiên a...
Ừm? Nói đến, làm sao lại có một chút kỳ quái, ta giống như là đã gặp được Long Ngạo Thiên ở một nơi nào đó...
À, được rồi, nếu như ký ức mơ hồ như vậy, hẳn là nhớ sai a!
Lối vào Cơ Quan Thành trong lòng đất, nghiêm ngặt mà nói chính là một cái động nối thẳng vào lòng đất, mà ở cửa động, thì có một tấm bia được chế tạo từ Thiên Ngoại Vẫn Thạch đứng vững vàng.
Thiên Ngoại Vẫn Thạch, đặt ở đại thế giới Trung Thổ cũng là vật liệu luyện khí rất hiếm thấy, bản thân nó cũng không có chỗ đặc thù gì, điểm duy nhất chính là cứng rắn, nghe nói đây là thần vật mà chỉ có võ giả Kích Toái Mệnh Tinh mới có thể thu được, ngoài ra các võ giả khác muốn có được Thiên Ngoại Vẫn Thạch thì cũng chỉ có thể dựa vào cơ duyên.
Mà bản thân của Thiên Ngoại Vẫn Thạch cũng là vật liệu rất khó có thể luyện thành binh khí.
Bởi vì chất liệu của Thiên Ngoại Vẫn Thạch rất cứng rắn, cho dù là võ giả Hỏa Luyện Kim Đan cũng rất khó lưu lại dấu vết, muốn dùng nó để rèn đúc binh khí, trừ phi là luyện khí Đại Tông Sư Kích Toái Mệnh Tinh, bằng không thì chỉ có thể hao tốn nhiều thời gian cùng với tài nguyên để chậm rãi mài giũa, quả thực là được không bù mất, bởi vậy binh khí được chế tạo bằng Thiên Ngoại Vẫn Thạch phóng nhãn ra toàn bộ Trung Nguyên thì cũng chỉ có thể đếm được ở trên đầu ngón tay.
Nhưng vào giờ phút này, ở trên tấm bia Thiên Ngoại Vẫn Thạch, lại được khắc một đống chữ lớn.
Mà ở bên cạnh tấm bia, Long Thiên Tứ chập chỉ thành kiếm, mặc dù không hoá thành hình rồng, nhưng sau lưng lại phảng phất như có một đạo hư ảnh rồng già nua, diễn hóa từ quyền ý chí cường, theo một chỉ này của hắn, vạch ra từng tràng âm thanh chói tai ở trên tấm bia Thiên Ngoại Vẫn Thạch, khí tức kinh khủng tràn đầy ở cửa động.
Nhưng đến cuối cùng, trên tấm bia Thiên Ngoại Vẫn Thạch bất quá cũng chỉ lưu lại một vết ngấn màu trắng, chênh lệch so với những nét chữ ở phía trên tấm bia là quá lớn.
"Có ý tứ."
Sau khi xác nhận đây đúng là Thiên Ngoại Vẫn Thạch, Long Thiên Tứ mới lùi về sau một bước, để cho đám người Trần Khuynh Địch nhìn thấy những hàng chữ lớn trên tấm bia Thiên Ngoại Vẫn Thạch.
"Đời sau của Thuần Dương Cung."
"Bản tôn là Thuần Dương, toà Cơ Quan Thành này chính là do bản tôn liên thủ cùng với Mặc Môn chế tạo ra, kết hợp trí tuệ của bản tôn cùng với tích lũy của Mặc Môn, lại lấy đại tu vi vô thượng của bản tôn mới có thể xây thành, xem như là một trong những nội tình của Thuần Dương Cung chúng ta, nếu như các ngươi có thể nhìn thấy hàng chữ này, vậy đã nói rõ..."
"Thuần Dương Cung đã xong đời! Đám tử tôn bất hiếu các ngươi! Phế vật! Cơ nghiệp to lớn như vậy mà lại bị huỷ ở trong tay của các ngươi!"
"Bi ai! Bản tôn thực sự là cảm thấy bi ai thay cho các ngươi!"
"Bất quá nếu đã đi đến một bước này, cái tình thế kia chắc hẳn là đã phi thường nguy cấp, đã như vậy bản tôn liền nói ngắn gọn là được rồi."
"Muốn di sản của bản tôn sao? Nếu mà muốn thì hãy tiến vào Cơ Quan Thành a! Bản tôn đã để lại mọi thứ ở nơi đó!"
Trần Khuynh Địch: "..."
Nói thật, sau khi xem hết hàng chữ này Trần Khuynh Địch rốt cục cũng nhớ lại.
Tổ sư khai phái Thuần Dương Cung - Thuần Dương Đạo Tôn dường như cũng là người xuyên việt a.
Hắn để lại cái gì?
"Đây là có chuyện gì?"
"Chính là ý này."
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Trần Khuynh Địch, lão nhân Mặc Môn cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, nói: "Tin rằng chư vị cũng đã nhìn thấy, Mặc Môn chúng ta kỳ thật có quan hệ rất sâu cùng với Thuần Dương Cung."
"Lúc trước Thuần Dương Đạo Tôn có thiên tư tuyệt thế, không chỉ có tu vi kinh thiên động địa, hoàn toàn xứng đáng là Võ Lâm Chí Tôn, hơn nữa còn có vô số kỳ tư diệu tưởng, đối với sự phát triển của cơ quan thuật Mặc Môn chúng ta đã làm ra tác dụng không hề tầm thường. Trên thực tế cũng chính bởi vì có sự ủng hộ của Đạo Tôn, mới khiến cho bản môn hậu tích bạc phát (tích lũy lâu dài sử dụng một lần), từ đó qua không bao lâu liền thành công tấn thăng thành thánh địa võ đạo, sự tồn tại của Cơ Quan Thành càng là trở thành căn cơ muôn đời của bản môn."
"Ồ?" Khóe mắt của Trần Khuynh Địch giật một cái, vô thức nói ra: "Nói như vậy, cái Cơ Quan Thành này từ xưa đến nay chính là một bộ phận không thể tách rời của Thuần Dương Cung chúng ta..."
Lão nhân Mặc Môn: "? ??"
Thấy Trần Khuynh Địch thế mà lại không biết xấu hổ như vậy, Long Thiên Tứ lập tức ho nhẹ một tiếng: "Khụ khụ!"
"Khuynh Địch a."
"Ách!" Sắc mặt của Trần Khuynh Địch trở nên cứng ngắc, ông trời ơi, hắn thực đúng là đã vô thức nói ra miệng, tuyệt đối không phải là cố ý.
"Ngươi nói rất có đạo lý!"
"Ta đã sai rồi Thái Thượng trưởng lão…hả?"
Không thấy Trần Khuynh Địch ngẩng đầu vô cùng ngạc nhiên, Long Thiên Tứ quay người nghiêm túc nhìn về phía lão nhân Mặc Môn, nói: "Nếu ngươi cũng đã nói toà Cơ Quan Thành này có một phần công lao của tổ sư Thuần Dương Cung chúng ta, vậy bây giờ chúng ta thân làm hậu nhân của tổ sư, đối với Cơ Quan Thành tự nhiên cũng nhất định sẽ có quyền hiểu rõ tình hình a?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận