Phản Diện Siêu Cấp

Chương 692: Di Lặc Ma Kha Bồ Tát

 
 
 
Quả thật lần này hắn đã bị Trần Khuynh Địch cùng với Long Thiên Tứ đánh lui, nhưng có nguyên nhân rất lớn là bởi vì Phật Môn căn bản không có vận dụng lực lượng chân chính, tới cũng chỉ có một vị Hỏa Luyện Kim Đan là hắn, nếu như Bàn Nhược Đường cùng với La Hán Đường cũng đến ra tay cùng với hắn, hơn nữa nếu mang Như Lai Hàng Ma Xử chân chính tới, Thuần Dương Cung căn bản không thể nào là đối thủ!
"Sư huynh."
Đàm Duyên thở dài, tụng một tiếng phật hiệu, ở sau lưng của hắn, một đạo hư ảnh Bồ Tát mở miệng cười, cười với mọi người trong thiên hạ, bụng lớn có thể chứa mọi sự tình trong thiên hạ chậm rãi hiện lên, trong lúc nhất thời, tiếng đàn hát của Di Lặc Ma Kha Bồ Tát ung dung vang lên, sen vàng bay khắp nơi.
Mà theo tiếng đàn hát này, mặt mũi của Đàm Hoa nguyên bản mơ hồ có vẻ dữ tợn cũng bình tĩnh trở lại, một cỗ pháp tướng Phẫn Nộ Minh Vương Bất Động cũng hiện lên ở phía sau, từng luồng từng luồng khói đen từ bay ra từ pháp tướng, cuối cùng hoà vào bên trong phật quang, sau đó pháp tướng Phẫn Nộ Minh Vương Bất Động cũng tiêu tán.
"Đa tạ sư đệ." Đàm Hoa hít vào một hơi thật sâu.
Võ công hắn tu luyện là tuyệt học cái thế của Phật Môn - Phẫn Nộ Minh Vương chân kinh, lấy sân niệm ở bên trong tam độc tham sân si làm chất dinh dưỡng, chuyển hoá tam độc thành lực lượng, đến cảnh giới như Đàm Hoa, tự nhiên là có thể khống chế hoàn mỹ môn võ công này, nhưng sau khi đại bại ở Thuần Dương Cung, vẫn khiến cho tâm trí của hắn không tự chủ được mà bị ảnh hưởng.
Nếu như bởi vậy mà sinh ra chấp niệm không cần thiết, sợ rằng trái lại sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành Phẫn Nộ Minh Vương chân kinh, cho nên Đàm Hoa mới nói lời cảm tạ đối với Đàm Duyên, mà cũng chỉ có thủ toạ Bồ Đề Viện Đàm Duyên mới có thể mượn nhờ công pháp của bản thân, hóa giải một điểm chấp niệm diễn hoá ra từ lửa giận của Đàm Hoa kia.
"Xem ra chuyện này cũng nằm ở trong dự liệu của Phương Trượng sư huynh."
"Phương Trượng..." Đàm Duyên dừng lại một chút, dường như có một chút do dự, bất quá vẫn nói ra: "Phương Trượng nhận được thánh chỉ của Thánh Thượng Đại Càn, hôm nay đã lên đường tiến về Thành Thượng Kinh, nghe nói là muốn giảng kinh cho Thánh Thượng Đại Càn..."
Đàm Hoa: "? ??"
Giảng kinh? Đó là món đồ chơi gì? Thánh Thượng Đại Càn còn muốn nghe Phương Trượng sư huynh giảng kinh? Đó căn bản là không cần thiết một chút nào...
Thần sắc của Đàm Hoa đọng lại, rất nhanh liền phản ứng lại: "Thì ra là thế, triều đình chính là đứng ở phía Thuần Dương Cung sao? Đúng, Trần Khuynh Địch cũng là quan viên triều đình, xem ra triều đình là muốn lôi kéo Thuần Dương Cung? Kể từ đó, cũng khó trách Phương Trượng sư huynh lại làm ra chọn lựa như vậy."
"Lão nạp đã minh bạch." Đàm Hoa rốt cục cũng buông lỏng thân thể, khí tức toàn thân nguyên bản sắp bùng nổ cũng bình tĩnh trở lại theo đó, nói: "Vậy thì sự tình có quan hệ đến đệ tử vẫn còn ở trên Thái Hoa Sơn, liền giao cho sư đệ."
"Sư huynh cứ yên tâm." Đàm Duyên mỉm cười nói: "Việc này cũng không khó, chỉ là lại sẽ bị Thuần Dương Cung bắt chẹt một khoản, tin rằng Thuần Dương Cung cho dù là muốn doạ dẫm chúng ta, cũng sẽ không làm tổn thương Lưu Ly cùng với các sư đệ khác."
"Điều này cũng đúng." Đàm Hoa cười khổ một tiếng.
Mà ở trong lúc phe Phật Môn đang lập kế hoạch.
Minh Tôn cùng với Thái Tử Hoành Xương cũng đang gặp mặt ở trong một khu rừng rậm nào đó tại phụ cận Thanh Châu Đạo.
"Đã khiến cho điện hạ sợ hãi."
"Không sao."
Thái Tử Hoành Xương chắp tay, ngăn cản động tác thi lễ của Minh Tôn, hắn dù sao cũng chỉ là Võ Đạo Tông Sư, cũng không đảm đương nổi sự thi lễ của Minh Tôn, đổi thành phụ hoàng của hắn thì còn được.
"Lần này ta cũng không gặp phải phiền phức gì, kiện bí bảo thoát thân mà phụ hoàng giao cho ta trước đó cũng được tính là có tác dụng, so với chuyện này, người của những trung, tiểu thế lực kia, Minh Tôn ngươi định tính như thế nào? Muốn cứu bọn hắn ra hay không? Hay là sẽ trực tiếp từ bỏ? Phụ hoàng có chỉ thị gì không?"
"Ừm!" Minh Tôn dừng lại một chút, chợt mở miệng nói:" Bệ hạ cũng không đưa ra chỉ thị, bất quá những trung, tiểu thế lực tham gia tấn công lần này, phần lớn cũng chỉ là do thần mới mời chào trong những năm này, bây giờ tích lũy của chúng ta cũng không sâu dày, không cần thiết phải tiêu phí quá nhiều tài nguyên để cứu viện bọn hắn, cho nên ý tứ của thần chính là dứt khoát từ bỏ."
"Ra là vậy!" Thái Tử Hoành Xương trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói: "Hãy cứu bọn hắn."
"Ồ?"
"Mặc dù bọn hắn là do Minh Tôn ngài chiêu mộ, nhưng ở dưới cái nhìn của Đại Chu, bọn hắn cũng là người Đại Chu, nếu như cứ trực tiếp vứt bỏ như vậy mà nói, sẽ rất dễ dàng ảnh hưởng đến việc chúng ta chiêu mộ các thế lực khác, nhất là ở dưới tình huống trước mắt, càng cần phải ổn định tâm tình của bọn hắn thì tốt hơn."
"Chuyện này…"
"Chuyện này sau khi trở về ta sẽ giải thích cho phụ hoàng, làm phiền Minh Tôn ngài đi thêm một chuyến nữa đến Thuần Dương Cung, mang những trung, tiểu thế lực kia trở về, làm như vậy cũng có thể khiến cho bọn hắn càng thêm trung thành, nếu Đại Chu ta thật sự muốn nhập chủ Trung Nguyên, bọn hắn cũng sẽ rất có tác dụng, không thể bởi vì nhỏ mà mất lớn."
"Vâng." Minh Tôn cung kính nói ra.
Mà Thái Tử Hoành Xương thì quay lưng đi, thẳng đến khi rời xa Minh Tôn, biểu lộ ở trên mặt mới biến đổi, có vẻ hơi uể oải.
"Gặp quỷ! Con nhóc Dương Xuân kia cư nhiên đã có thể đánh ngang tay với ta! Đã xảy ra chuyện gì! Lúc này mới được mấy năm chứ, đây là loại tốc độ phát triển gì?"
"Đáng giận!"
"Ta còn muốn tìm Trần Khuynh Địch để rửa sạch nhục nhã đây! Làm sao có thể dây dưa với Dương Xuân lâu như vậy!"
Nghiêm ngặt mà nói, Thái Tử Hoành Xương vẫn có lòng tin đánh bại Dương Xuân, nhưng một mặt là hắn không muốn quyết đấu sinh tử, một mặt khác cũng không thể không thừa nhận là Dương Xuân rất mạnh, nếu đánh thật mặc dù hắn có phần thắng, nhưng độ khó lại cực cao, thậm chí nếu như hắn chủ quan, nói không chừng còn có thể lật thuyền trong mương, hắn làm sao có thể cho phép xảy ra loại chuyện này!
"Sau khi trở về phải đi tìm phụ hoàng, nghĩ biện pháp mau chóng vượt qua Sinh Tử Quan."
Thái Tử Hoành Xương rất nhanh liền tiến hành bế quan tu luyện.
Còn việc hắn yêu cầu Minh Tôn cứu viện các trung, tiểu thế lực vốn nên bị vứt bỏ…chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Nếu đủ khả năng, cứu cũng không sao...
Không nên hiểu lầm! Cơ Hoành Xương ta thế nhưng là có lòng dạ rất độc ác!
Tại Thái Hoa Sơn.
"Mọi người!"
"Vì cung cấp phục vụ chuyên nghiệp nhất cho các vị bằng hữu đến du lịch danh lam thắng cảnh Thái Hoa Sơn lần này, chúng ta đã đặc biệt chuẩn bị ẩm thực rất phù hợp với thân phận trước mắt của mọi người."
"Tuyệt đối không nên khách khí!"
Ở bên trong nhà giam dưới lòng đất của Thái Hoa Sơn, từng vị đệ tử Thuần Dương Cung phi thường nhiệt tình chiêu đãi các trưởng lão cùng với đệ tử chư tông đã bị phong ấn tu vi.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận