Phản Diện Siêu Cấp

Chương 420: Đầu voi đuôi chuột

 
 
 
Đến lúc đó tối như bưng, cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc, mây đen gió lớn, gạo nấu thành cơm, ta sẽ chính là nữ chính của sư huynh rồi!
Ông nội! Cháu gái của ông đã sắp thành công rồi!
Cứ như vậy, ở dưới ánh mắt kích động của Lạc Tương Tư, thần sắc của Trần Khuynh Địch liên tục biến đổi mấy lần, cuối cùng dần dần trở nên bình tĩnh.
"Sao rồi? Sư huynh? Có phải là rất khó ăn hay không?"
Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Trần Khuynh Địch chậm rãi lắc đầu nói: "Làm sao lại thế, Lạc sư muội."
Lạc Tương Tư: "? ??"
Chỉ thấy Trần Khuynh Địch bỗng nhiên lại kẹp một miếng thịt lên, sau đó vừa say sưa ăn ngon lành, vừa khóe mắt rưng rưng mà giơ ngón tay cái lên đối với Lạc Tương Tư: "Ăn ngon!"
Lạc Tương Tư: "! !!"
"Đừng nói giỡn! Đây chính là đồ ăn mà Lạc sư muội can đảm tự mình xuống bếp làm cho ta ăn, tuyệt đối là không có khả năng khó ăn!" Trần Khuynh Địch vừa nuốt đồ ăn, vừa nghĩ thầm.
"Sư huynh? ??"
Lạc Tương Tư không biết vì sao lại lộ ra vẻ mặt kinh hoảng mà nói: "Thực sự là ăn rất ngon hay sao?"
"Đương nhiên!" Nhìn qua thần sắc lo lắng của Lạc Tương Tư, trong lòng của Trần Khuynh Địch trở nên căng thẳng.
Đáng chết! Là do nét mặt của mình quá giả dối sao? Lạc sư muội còn giống như là đã phát giác ra được sự miễn cưỡng của bản thân, không được! Nhất định phải thể hiện ra dáng vẻ bản thân ăn rất ngon lành mới được, nếu không thì sẽ phí công nhọc sức!
Ý niệm tới đây, Trần Khuynh Địch cắn răng một cái, giậm chân một cái, tâm tình trở nên hung ác, quơ lấy một bát đồ ăn bắt đầu nhai nuốt ngấu nghiến.
"Thực sự là ăn rất ngon, rộp rộp…!"
Lạc Tương Tư: "! !!"
Nhìn Trần Khuynh Địch vùi cả khuôn mặt vào trong bát cơm, Lạc Tương Tư cảm nhận được sự rung động từ trong thâm tâm.
Loại phát triển tình huống này là không đúng?
Vì sao lại ăn ngon! Rõ ràng là mình đã phát huy trọn vẹn tri thức của bản thân, cố ý khiến cho đồ ăn đặc biệt trở nên khó ăn a, sẽ không có lý do ăn ngon mới đúng a!
"Sư huynh? !"
Không đợi Lạc Tương Tư làm rõ được là đã xảy ra chuyện gì, nàng liền thấy Trần Khuynh Địch chậm rãi ngẩng đầu lên, trong hai mắt nhìn về phía nàng chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ nóng.
"Sư huynh rơi lệ kìa!"
"Đây là bởi vì thật sự là ăn quá ngon, khiến cho ta quá cảm động."
Có cần phải khoa trương như vậy hay không! Lạc Tương Tư hoài nghi nhìn đồ ăn trên bàn dài, đột nhiên nắm đũa cũng kẹp một miếng thịt lên bỏ vào trong miệng.
Trần Khuynh Địch: "!! !"
Hỏng bét! Không xong rồi! Không ngờ được Lạc sư muội thế mà lại làm như vậy! Bình thường những em gái làm đồ ăn dở không phải là sẽ không nếm món ăn do mình tự nấu hay sao?
Trong lúc nhất thời sắc mặt của Trần Khuynh Địch bắt đầu trở nên biến hoá, vốn dĩ bản thân hắn đã thổi phồng đến mức đặc biệt miễn cưỡng, nếu để cho Lạc Tương Tư phát hiện ra hắn kỳ thật là đang lừa nàng, "Lời nói dối có thiện ý" của hắn chỉ sợ trái lại sẽ tạo ra hiệu quả ngược, nếu như phát triển đến một bước kia, thì cũng chỉ có thể liều mạng xin lỗi.
Nếu thực sự không được, vậy thì liền chủ động dạy Lạc sư muội làm đồ ăn a, hy vọng là có thể đền bù một chút...
Ngay vào thời điểm Trần Khuynh Địch sinh ra ý nghĩ như vậy, Lạc Tương Tư cũng đã cảm thụ dồi dào thức ăn do mình làm một phen. Sau đó nàng liền rơi vào trong sự nghi hoặc thật sâu.
Không sai a, mình đã làm ra đồ ăn đặc biệt khó ăn a. Vì sao sư huynh lại cảm thấy ăn rất ngon?
Lạc Tương Tư chau mày, ngẩng đầu nhìn Trần Khuynh Địch một cái, vào giờ khắc này, lời dạy bảo của ông nội ngày xưa bắt đầu vang vọng ở trong lòng của nàng.
Ông nội: "Tương Tư, cháu gái của ta, loại chiến thuật cố ý làm đồ ăn khó ăn này, ở dưới phần lớn tình huống đều có thể đưa đến kỳ hiệu không giống như bình thường, nhưng chỉ có ở dưới một loại tình huống sẽ không công mà lui, vậy thì đối tượng của cháu, trên thực tế chính là một kẻ không có vị giác, có thể ăn bất cứ thứ gì!"
Lạc Tương Tư: "! !! !! !"
Nguyên lai là như vậy a! Không sai! Đồ khó ăn như vậy cũng đều nói là ăn ngon, giải thích rằng sư huynh nhất định là một kẻ không có vị giác!
Chuyện này thật sự là...quá đáng thương!
Lạc Tương Tư nhìn biểu lộ kỳ quái của Trần Khuynh Địch, càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình, chợt lại nhìn đồ ăn trên bàn dài một chút, sư huynh rõ ràng chính là một kẻ không có vị giác, bản thân lại còn làm ra loại chuyện này.
Thật sự là quá không nên! Lúc này nên hùa theo sư huynh a.
Thế là Lạc Tương Tư gật đầu một cái, lộ ra nụ cười xán lạn với Trần Khuynh Địch, nói: "Sư huynh nói không sai, xác thực là ăn rất ngon."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
WHAT? ! Trong cái chớp nhoáng này, Trần Khuynh Địch chỉ cảm thấy suy nghĩ của bản thân cùng với Lạc Tương Tư có một khoảng cách không thể vượt qua, bất quá rất nhanh hắn liền kịp phản ứng, không có lý do gì mà ăn một món ăn tồi tệ như vậy lại cảm thấy ngon miệng, không, không, không, Lạc sư muội tài hoa như vậy, làm sao lại có thể làm ra đồ ăn khó ăn như vậy.
Trần Khuynh Địch cũng biết làm cơm, cho nên hắn rất rõ ràng, vào thời điểm làm đồ ăn người nấu trên cơ bản cũng đều sẽ nếm thử đơn giản, bảo đảm mùi vị sẽ giống như mong muốn, cho nên sẽ rất khó nấu ra món ăn khó ăn như thế này, trừ phi là người làm đồ ăn…
Thì ra là như thế!
Chân tướng chỉ có một cái!
Nhất định là bởi vì Lạc sư muội căn bản không nếm ra được mùi vị! Lúc này mới làm ảnh hưởng đến hương vị của món ăn!
Đúng! Lạc sư muội là một kẻ không có vị giác a!
Vào giờ khắc này, Trần Khuynh Địch và Lạc Tương Tư cùng nhìn nhau, cuối cùng đều đồng thời lộ ra một nụ cười mỉm.
Trần Khuynh Địch: Không ngờ được Lạc sư muội lại là một kẻ không có vị giác a, coi như là hiểu nàng thêm một chút a, ừm, mà loại chuyện này cũng không thể vạch trần, sau này phải chú ý một chút mới được, về phần làm đồ ăn khó ăn...ừm! Dù sao thì nàng cũng đã bỏ công làm cho mình ăn! Không sao cả, không sao cả!
Lạc Tương Tư: Không ngờ được sư huynh lại là một kẻ không có vị giác a, xem ra lần này mình cố ý làm cho đồ ăn trở nên khó ăn để lừa gạt sư huynh thật sự là hơi quá đáng! Ừm, lần sau mình nhất định sẽ xuất ra bản lĩnh thật sự, để cho sư huynh nếm thử đồ ăn chân chính mới được!
"Khụ khụ! Sư huynh, đồ ăn này thật sự là rất ngon đấy."
"Đúng vậy a, ha ha ha."
"Nếu có thể thì lần sau ta sẽ tiếp tục làm cho sư huynh ăn nhé?"
"Được!"
Thế là, buổi tối đã kết thúc một cách đầu voi đuôi chuột như vậy.
Trần Khuynh Địch và Lạc Tương Tư đều mang theo tâm tư, cứ như vậy ăn hết ba món ăn một món canh, vào thời điểm tỉnh lại, hai người liền cảm thấy cả người đều không dễ chịu, tinh thần uể oải.
"Ta đi ngủ trước đây, sư muội cứ tuỳ tiện."
Lạc Tương Tư lên giường ngủ, Trần Khuynh Địch thì ngủ trên sàn nhà, hai người ở trong tình trạng kiệt sức trên đủ loại ý nghĩa rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận