Phản Diện Siêu Cấp

Chương 231: Chân tình

 
 
 
"Còn có hai dấu quyền ấn ở bên cạnh kia, rõ ràng đều là quyền ấn tay phải, hơn nữa từ lực đạo liền biết hoàn toàn được tạo ra từ một người, hơn nữa thời gian đánh quyền ra cơ hồ đều bằng nhau, nhưng một người làm sao lại có hai bàn tay phải? Còn có rất nhiều chỗ mâu thuẫn tương tự như vậy."
"Tổng hợp lại tất cả mọi thứ ở trên." Doanh Phượng Tiên là người đứng ra cuối cùng, nói ra: "Chúng ta nhất trí nhận định, nguyên nhân cái chết của trai chủ Ngự Thú Trai là ngụy tạo, nguyên nhân cái chết chân thực của hắn là bị một võ giả có thực lực vượt xa dùng một kiếm đâm xuyên cổ họng, còn lại những vết thương khác toàn bộ đều là ngụy trang, đây không phải báo thù tầm thường, mà là một trận mưu sát có dự mưu."
"Hoặc nói là trận mưu sát này ở trên cơ sở trai chủ Ngự Thú Trai là Mật Thám của Lục Phiến Môn."
"Bốp bốp bốp!"
Sau khi nghe xong kết luận của bốn nữ, Truy Phong Thần Bộ không nhịn được vỗ tay nói, trên khắp khuôn mặt đều là sự tán thưởng: "Trần huynh, không thể không thừa nhận ta đã xem thường ngươi a, vốn dĩ còn cho rằng ngươi mang theo bốn cái bình hoa, không ngờ được người nào cũng không thua kém đấng mày râu, chỉ bằng vào loại sức quan sát này, không tiến vào Lục Phiến Môn thực sự là đáng tiếc!"
Ngay cả Long Ngạo Thiên, cũng đều khen một câu hiếm thấy: "Lợi hại."
Mà Trần Khuynh Địch xem như là người trong cuộc: "? ??"
Các nàng nói cái gì? Ta vừa rồi đã nghe cái gì? Cái gì cùng cái gì? Làm sao ta lại hoàn toàn nghe không hiểu a?
Trong cái chớp nhoáng này, Trần Khuynh Địch thay đổi suy nghĩ liên tục, hắn thấy được ánh mắt bội phục của Truy Phong Thần Bộ, chú ý tới ánh mắt tán thưởng của Long Ngạo Thiên, chú ý tới ánh mắt mong đợi và kỳ vọng của Lạc Tương Tư, Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm còn có Doanh Phượng Tiên, ở trong đầu của hắn lóe lên vô số suy nghĩ, cuối cùng dừng lại ở một điểm.
"Ừm! Các muội quả nhiên là không làm cho ta thất vọng!"
Chuyện cho tới bây giờ hắn chỉ có thể nhắm mắt làm như là bản thân biết hết!
Bốn nữ liếc nhìn nhau, trên mặt nhao nhao lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.
"Cuối cùng cũng giúp được hắn!"
"Quá tốt rồi.."
"Đừng kiêu ngạo, còn phải tiếp tục cố gắng.."
Nhìn bốn nữ nhỏ giọng nói với nhau, Trần Khuynh Địch chính là nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: "Vậy thì sự tình có quan hệ đến vụ án này, ta sẽ giao toàn bộ cho các muội!"
"Tiếp theo ta còn có một chuyện rất trọng yếu cần phải làm!"
"Cáo từ!"
Sau đó Trần Khuynh Địch liền không có một chút do dự mà quay người đi ra khỏi đại sảnh, mãi cho đến khi đi ra bên ngoài đại sảnh mới dừng lại, chốc lát sau hắn mới mở miệng nói: "Quỷ Ảnh? Ngươi đang ở đâu?"
"Vâng."
Bóng đen lấp lóe, thân ảnh của Quỷ Ảnh lặng yên hiện ra, đứng vững vàng ở sau lưng của Trần Khuynh Địch, trên mặt mang theo thần sắc phức tạp.
"Ngươi đã phát hiện ra cái gì?"
"Trên cơ bản đều đã được mấy vị phu...không đúng, các vị tiểu thư nói ra.
Trần Khuynh Địch gật đầu một cái, đồng thời bắt đầu nhớ lại những gì mà mấy người Lạc Tương Tư... Đáng chết! Đoạn hội thoại vừa rồi kia quá dài! Bản thân vào tai trái ra tai phải, đã quên hết rồi!
"Đại nhân!" Đột nhiên, ở cửa sân có một vị bộ khoái Lục Phiến Môn đi đến, sau khi nhìn thấy Trần Khuynh Địch liền chầm chậm đi tới, nói: "Đại nhân, ở bên ngoài có người cầu kiến, là người của Tiêu gia."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Tiêu gia, là gia tộc lãnh tụ của tòa thành này, ừm, cái này ta vẫn nhớ.
"Bọn họ có chuyện gì sao? "
"Bọn họ muốn cầu kiến đại nhân."
"Cầu kiến ta?" Trần Khuynh Địch ngẩn người, muốn gặp ta để làm gì? Ta cũng không làm ra chuyện gì... A!
Chẳng lẽ sự tình mình đập Huyết Y Lâu đã bị bại lộ? Không đúng, lúc này mới phát sinh không được bao lâu a, làm sao Tiêu gia lại nhận được tin tức nhanh như vậy, còn nhanh như vậy liền tìm tới địa phương mà mình ở.
Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nói đến hắn bây giờ thế nhưng là xem như người Lục Phiến Môn đến đây bí mật phá án, Tiêu gia lại tìm tới cửa vào cái thời điểm này, chẳng lẽ là thân phận Lục Phiến Môn của hắn đã bị phát hiện? Không đúng, cái này cũng không có đạo lý a, hoặc có lẽ là..
Là tới thăm dò? Không đúng, không đúng, không đúng, có chỗ nào đó không đúng.
Trần Khuynh Địch gãi gãi đầu, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được là chỗ nào không đúng.
"Đi trước tính sau!" Trần Khuynh Địch nhanh chân đi về hành lang Ngự Thú Trai, mà ở nơi đó, bốn nữ còn đang kịch liệt thảo luận về manh mối có quan hệ tới vụ án, mà Truy Phong Thần Bộ thì đang nói chuyện phiếm cùng với Long Ngạo Thiên, sau khi nhìn thấy Trần Khuynh Địch đi vào thì cảm thấy kinh ngạc.
"Người của Tiêu gia đã đến." Trần Khuynh Địch trực tiếp nói ra.
Truy Phong Thần Bộ nghe vậy liền lập tức nhướng mày: "Bọn họ tới để làm gì?"
"Không biết, bất quá hẳn là tới tìm ta, xem ra sự tình ta đập Huyết Y Lâu hẳn là đã bị Tiêu gia phát hiện, chỉ là không biết thân phận Lục Phiến Môn có bị phát hiện hay không?"
"Phải không?" Truy Phong Thần Bộ gật đầu một cái: "Đã như vậy, ngươi hãy đi gặp một chút đi."
"Gặp là khẳng định phải gặp, bất quá liên quan đến chuyện này, ta có một cái đề án."
"Ồ?"
"Các vị, Trần đại nhân là ở chỗ này."
Ở dưới sự dẫn đường của mấy vị bộ khoái, hai vị đệ tử Tiêu gia đeo bội kiếm bên hông cứ như vậy nhanh chân đi vào trong hành lang Ngự Thú Trai, vết máu khô trên tường cùng với dấu vết chiến đấu mang theo một cỗ sát khí lạnh lùng đập vào mặt, khiến cho sắc mặt của hai vị đệ tử Tiêu gia đều trở nên trắng nhợt, bất quá bọn hắn liền trấn định lại, nhìn về phía trung ương đại sảnh.
Mà ở nơi đó, có một bóng người cao lớn đang té quỵ dưới đất, ở ngay vị trí mà trai chủ Ngự Thú Trai chết lúc trước, kêu khóc tê tâm phế liệt.
"Hảo huynh đệ của ta! Huynh đệ kết nghĩa ở đào viên, đồng sinh cộng tử a! Ngươi làm sao lại bỏ ta lại như vậy!"
"Ô oa a a a a!"
Tiếng kêu khóc có thể nói là thảm thiết.
"Huynh đệ a! Tại sao ngươi lại đi sớm như vậy a! Huynh đệ! Hảo huynh đệ của ta! Ta đã giết cái tên lâu chủ Huyết Y Lâu đáng chết kia, báo thù cho ngươi! Nhưng mà hảo huynh đệ của ta, làm như vậy thì có ích lợi gì đây? Ngươi đã vĩnh viễn rời đi rồi! Không!"
Trần Khuynh Địch quỵ ở chính giữa đại sảnh, âm thầm thu hồi hành tây trong tay, sau đó ngước đầu nhìn lên bầu trời, hai hàng nhiệt lệ chảy xuống gò má, mang theo mấy phần kiên cường cùng với bất khuất của nam nhân, còn có sự bi thương và tuyệt vọng khi huynh đệ chết đi, bờ môi cắn chặt càng là để lộ ra lửa giận cùng với phẫn hận vô tận.
Tốt cho một người đàn ông dám hận dám yêu!
Hai vị đệ tử Tiêu gia vào thời điểm đi vào đại sảnh vốn còn mang theo vài phần nóng nảy, nhưng đến khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn quỵ ở chính giữa đại sảnh, lộ ra chân tình, bọn họ liền không tự chủ được nín thở, không dám đi quấy rầy vị hảo hán đang biểu đạt tình cảm của mình, bọn họ thậm chí còn liếc nhìn nhau, đều thấy được sự kính nể ở trong mắt lẫn nhau.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận