Phản Diện Siêu Cấp

Chương 451: Ngọc Thạch Trai

 
 
 
Sáng sớm, tia ánh sáng mặt trời đầu tiên dâng lên từ trên đường chân trời, rơi vào trong Thành Thượng Kinh.
Xem như là Đế Đô Đại Càn, Thành Thượng Kinh có thể nói là thành phố không ngủ, cho dù là vào đêm khuya, cũng có không ít người tầm hoan tác nhạc(tìm kiếm niềm vui), mà qua đêm khuya, vào lúc rạng sáng, chính là thời điểm mọi người tất bật mưu sinh, cứ lặp đi lặp lại lòng vòng như vậy.
Mà vào giờ khắc này, ở bên trên một con đường nào đó trong Thành Thượng Kinh.
Có một bóng người đang nhìn bên trái nhìn bên phải một chút, lộ ra hành tung quỷ dị, liên tục xuyên qua mấy con đường nhỏ, còn cố ý lạng lách vài vòng, lại tản thần thức ra cẩn thận kiểm tra, cuối cùng sau khi xác nhận là không có ai bám theo, mới lắc mình một cái, giống như thiểm điện vọt vào trong một cửa hàng mới khai trương.
Ở trong cửa hàng mới được mở cửa, chủ tiệm còn chưa ngồi nóng mông đã bị dọa cho lập tức đứng dậy, quát: "Ai? !"
"Ấy, lão bản đừng hốt hoảng, ta tới là để mua đồ." Trần Khuynh Địch giơ ngón trỏ lên dán lên trên môi, cẩn thận nói ra từng li từng tí: "Ta nghe nói, nơi này là cửa hàng ngọc thạch lớn nhất Thành Thượng Kinh, không sai chứ?"
Chủ tiệm nghe được lời này, liền vô thức ưỡn ngực ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt ngạo nghễ: "Đương nhiên!"
"Vị lão gia này thật đúng là người biết hàng! Phóng nhãn ra toàn bộ Thành Thượng Kinh, thậm chí là hơn phân nửa Đại Càn, Ngọc Thạch Trai ta đây cũng là một trong những cửa hàng ngọc thạch tốt nhất, chỉ cần là ở trên mặt đất có, ở trong biển có, cho dù là kỳ ngọc bay trên bầu trời, Ngọc Thạch Trai ta cũng đều có thể nghĩ biện pháp đưa đến tay cho ngài."
Trần Khuynh Địch sau khi nghe được lời này, hai mắt liền tỏa ánh sáng: "Chậc? Lợi hại như vậy!"
"Đương nhiên!" Chủ tiệm tràn đầy lòng tin, còn đặc biệt hạ giọng nói: "Hơn nữa, coi như là ngọc thạch cống phẩm trong hoàng cung, nếu như ngài có thể bỏ ra đủ tiền, Ngọc Thạch Trai ta cũng không phải là không có cách nào..."
Trần Khuynh Địch chấn động, hỏi: "Cống phẩm trong hoàng cung...có phải là tốt nhất hay không?"
"Không sai!"
"Cống phẩm thì khác ngọc thạch tầm thường ở chỗ nào? Ý của ta là, có phải là loại ngọc thạch chỉ cần nhìn là thấy dị tượng xuất hiện, đặc biệt có linh tính, sau đó vừa nhìn qua liền cảm thấy đó là trọng bảo phải không?"
"Chỉ cần là ngọc thạch trải qua sự mài giũa của Ngọc Thạch Trai, đều không thành vấn đề!"
"Đem ra một khối ngọc thạch đắt tiền nhất cho ta!" Trần Khuynh Địch vung tay lên, trên toàn thân cao thấp đều để lộ ra một cỗ khí tức nhà giàu tiêu tiền như nước.
Mà chủ tiệm càng là trừng trừng hai mắt, sự lo âu và sợ hãi trước đó bởi vì Trần Khuynh Địch lén lút tiến vào đã sớm bị hắn ném ra đằng sau ót, nói đùa, đây chính là khách hàng lớn a! Mở miệng chính là ngọc thạch đắt tiền nhất, loại dê béo này. Không đúng, loại khách sộp này, làm sao có thể buông tha?
Chủ tiệm nhắm hai mắt lại, lập tức lộ ra bản sắc thương nhân, lúc này đừng nói là Trần Khuynh Địch có bộ dạng khả nghi, coi như Trần Khuynh là trọng phạm chạy trốn, hắn cũng phải bán ngọc thạch ra cái đã rồi mới nói tiếp.
"Khụ khụ, vị dê béo…vị khách nhân này, ở chỗ này của ta có mấy loại ngọc tốt kiểu dáng thượng đẳng, tất cả đều là cống phẩm đến từ hoàng cung, trải qua sự mài giũa tỉ mỉ của đại sư Ngọc Thạch Trai mà thành, ngài có thể nhìn qua."
Tiếp nhận quyển sách mà chủ tiệm đưa tới, Trần Khuynh Địch không kịp chờ đợi mà mở ra xem. Một lần xem này, thật đúng là đã làm cho hắn cảm thấy hơi xúc động.
Trách không được lại là cửa hàng ngọc thạch đệ nhất Kinh Thành, tối thiểu là những khối ngọc thạch này được làm cũng rất có linh tính, nhìn qua toàn bộ đều là tràn đầy linh khí, hiện lên dị tượng, hơn nữa dị tượng này giống như là có thể làm ra theo ý muốn, nhìn qua hết sức mỹ lệ, Trần Khuynh Địch lật xem từng tờ từng tờ một, cuối cùng dừng lại ở bên trên một tờ.
"Cái này không sai!"
"Ha ha!" Chủ tiệm lại gần nhìn một chút, lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn.
Thật đúng là đắt tiền nhất!
"Khụ khụ, vị dê béo…à, vị khách nhân này có ánh mắt thật tốt! Khối ngọc thạch này chính là do Ngọc Thạch Trai ta tập hợp vô số đại sư tâm huyết với ngọc thạch thiết kế mà thành, toàn thân có uy thế Phượng Hoàng bay lên trời, trong đó còn có một tia thần vận Phượng Hoàng, nếu như dùng linh lực thôi động, càng là có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của Phượng Hoàng năm đó, thật sự không phải là đồ vật giống như bình thường!"
"Nếu cầm đi ra bên ngoài, tuyệt đối là có thể đề cao giá trị bản thân, thể hiện ta tài lực của bản thân!"
"Đặc biệt là loại phiên bản này còn là loại phiên bản quý tộc, dùng cống phẩm hoàng cung để tiến hành mài giũa, có thể mô phỏng ra mấy phần uy áp Phượng Hoàng chân thực, đi ở trên đường, chỉ cần quay đầu liền có thể thể hiện ra vẻ đẹp trai, nếu như đeo ở trên người của ngài, đó nhất định chính là dệt hoa trên gấm a!"
Nói đến đây, chủ tiệm liền xoay chuyển lời nói, trên mặt lộ ra một tia tiếc nuối dối trá: "Bất quá, bởi vì nguyên nhân phí tổn cực cao, cái giá bán của khối ngọc thạch này, cũng có một chút đắt..."
"Bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều, không nhiều, cũng chỉ có mấy trăm vạn khối linh thạch…"
"Khụ khụ!" Trần Khuynh Địch nuốt một ngụm nước bọt, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của chủ tiệm: "Đậu xanh rau má! Tại sao ngươi không đi ăn cướp đi?"
Đây không phải là đang cướp con dê béo ngươi hay sao? Chủ tiệm thầm nghĩ ở trong lòng, bất quá ở trên mặt lại lộ ra vẻ không biết làm sao: "Vị lão gia này, thực sự không phải là ta ăn nói lung tung, ngài cũng đã nhìn thấy, bề ngoài của khối bảo ngọc này tuyệt đối không phải là bình thường, có thể nói cho dù là Ngọc Thạch Trai ta, chỉ sợ là ở trong mười năm bất quá cũng chỉ có thể làm ra được một khối bảo ngọc như thế này, xem như là trấn điếm chi bảo, nếu bán ra với giá quá thấp, thật sự là không kiếm được mấy đồng tiền a…"
"Cái này..." Trần Khuynh Địch rốt cuộc cũng là một đứa bé thuần lương, nghe vào mấy câu dối trá của chủ tiệm, thế mà thật sự có một chút xuôi lòng.
Đương nhiên, trọng yếu hơn chính là hiện tại hắn đang vội vã muốn mua một khối bảo ngọc về để giao nộp, cho nên cũng không có tâm tư nào để ý giá tiền, nếu như không phải chủ tiệm ra giá quá hố người, hắn nói không chừng đã trả tiền vào lúc đầu.
"Được a!" Cắn răng một cái giậm chân một cái, Trần Khuynh Địch vẫn nói: "Bây giờ ngươi hãy lấy khối bảo ngọc đó ra cho ta."
"Ấy?" Chủ tiệm kinh ngạc: "Hiện tại?"
"Đương nhiên! Lúc này ta đang cần dùng gấp! Cho ngươi hai phút đồng hồ để lấy bảo ngọc ra cho ta, hiện tại ta liền trả tiền!"
Có tiền ở trong tay! Chính là có thể tùy hứng! Dù sao cũng là của công, Trần Khuynh Địch ngay cả mắt cũng không nháy một cái, hồn nhiên không nghĩ tới việc sau này hắn sẽ làm như thế nào để bàn giao với Ninh Thiên Cơ.
"Được." Chủ tiệm thấy Trần Khuynh Địch thoải mái như vậy, cũng lập tức đáp ứng, vốn dĩ loại chuyện mài giũa ngọc thạch này, không mất một, hai tháng là sẽ không có hàng, kết quả là con dê béo lại này lại muốn lập tức lấy hàng, lộ ra bộ dáng không kịp chờ đợi mua sắm, hắn sao có thể bỏ qua? Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể vận dụng kho tàng!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận