Phản Diện Siêu Cấp

Chương 372: Lão hòa thượng

 
 
 
Nhìn Trần Tiêm Tiêm sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, trong lòng của Trần Khuynh Địch đột nhiên sinh ra một cái ý nghĩ to gan.
Nếu như vào cái thời điểm này, ở cái địa phương này, giết chết Trần Tiêm Tiêm. Vậy có phải là có thể tránh khỏi tình cảnh bị nhân vật chính đè xuống đất đánh đập vào 5 năm sau hay không?
"Không, không, không, không, không thể nào!" Trần Khuynh Địch bỗng nhiên lắc đầu, cường ngạnh đuổi cái ý nghĩ nguy hiểm này ra khỏi đầu.
"Làm sao sẽ có thể dễ dàng như vậy được, đây chính là nhân vật chính a, sẽ không có khả năng dễ dàng bị giết chết như vậy, nhất định là sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, đúng, nhất định là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Ta làm sao có thể giết nhân vật chính đây, vào thời điểm xuất thủ sẽ có chuyện ngoài ý muốn xuất hiện ngăn cản! Không sai! Nhất định là như vậy, sẽ không sai...‘’
Không suy nghĩ thêm về vấn đề này, Trần Khuynh Địch trực tiếp quên sạch sành sanh cái ý nghĩ này.
"Người đâu!"
Một nhóm lớn võ giả Thuần Dương Cung đi tới, bao quát cả bốn vị lão nhân Thuần Dương Cung kia, mặc dù khí huyết đã suy bại, nhưng vẫn như cũ có tu vi Võ Đạo Tông Sư, cũng đều cung kính thi lễ với Trần Khuynh Địch.
"Ở trong này cũng không nhìn thấy Dương Xuân cùng với Lạc sư muội, hãy tiếp tục phát tán tin tức, ta muốn tìm ra các nàng ở trong một thời gian ngắn nhất, còn có hai người thái tử Hoành Xương đã chạy trốn, ta cũng phải biết hành tung của hai người bọn hắn, bảo phân bộ Lục Phiến Môn ở Tây Cương Đạo cũng phối hợp hành động, còn có Bách Hiểu Sinh nữa! Yêu cầu tất cả đều phải phối hợp hành động!"
Nâng đầu gối cùng với cổ của Trần Tiêm Tiêm, Trần Khuynh Địch trực tiếp bế nàng lên, sau đó lại nhìn Huyền Lưu Ly hôn mê ở bên cạnh một chút, chợt chép miệng một cái.
"Chậc, người này cũng quan trọng, là nhân vật trọng yếu của Phật môn, các ngươi hãy tìm một vị đệ tử ôm nàng đưa trở về."
"Vâng."
Nhìn Trần Tiêm Tiêm ở trong ngực, Trần Khuynh Địch cuối cùng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn lại đề cao tinh thần, chỉ mới tìm được một mình Trần Tiêm Tiêm, như thế là vẫn còn chưa đủ, vẫn còn chưa tìm được Dương Xuân cùng với Lạc Tương Tư, Dương Xuân thì còn tốt, dù sao thì nàng cũng là nhân vật chính, nhưng Lạc Tương Tư thì lại không phải a! Cũng không biết hiện tại nàng như thế nào, còn có Phượng Tiên sư muội nữa, tại sao Thánh Hỏa thí luyện còn chưa kết thúc...
Đúng lúc này, một vị đệ tử Thuần Dương Cung đột nhiên chạy tới, lớn tiếng nói: "Thiếu chưởng giáo!"
"Đã xảy ra chuyện gì? Phát sinh cái gì?"
"Là tin tức truyền đến từ Bái Hỏa Ma Giáo, nói rằng Phượng Tiên sư tỷ đã đi ra ngoài!"
Trần Khuynh Địch: "? ??
Trùng hợp như vậy?
"Vậy thì lập tức trở về!"
---
Ở biên giới Tây Cương Đạo, tại Quan Sơn, đối với đại đa số người ở Tây Cương Đạo mà nói, ngọn núi có độ cao miễn cưỡng bằng mực nước biển này trước đây không lâu là vẫn không có tiếng tăm gì, nhưng ở trong đoạn thời gian này, ở trên ngọn núi này cơ hồ là người ta tấp nập, có không biết bao nhiêu võ giả tụ tập từ năm hồ bốn biển mà đến, chính là muốn nhìn thấy diện mạo của cái ngọn núi này.
Mà nguyên nhân cuối cùng, tự nhiên không phải là bởi vì bản thân của ngọn núi này.
Mà là bởi vì người ở trên ngọn núi này: Thái Hoa Tiên Nhân - Ninh Thiên Cơ.
Mấy ngày trước, chính là vị cường giả đỉnh cao ít ỏi trong giang hồ này, đã tự mình treo kiếm trên đỉnh núi, lập ra kiếm quang phong giới, ngăn cản võ giả Trung Nguyên tiến vào Tây Cương Đạo, vẻn vẹn chỉ nói một câu, liền khiến cho vô số hào cường thế lực ở võ lâm Trung Nguyên, không dám bước qua ranh giới một bước, có thể thấy được thực lực kinh khủng độc bộ thiên hạ của vị cường giả này.
Tục ngữ đã nói: núi cho dù không cao, nhưng có tiên thì sẽ nổi danh.
Bây giờ dùng câu tục ngữ này ở trên ngọn Quan Sơn này là không sai một chút nào, Quan Sơn nguyên bản thông thường, kể từ khi Ninh Thiên Cơ đến, kiếm khí vờn quanh cả ngày, chỉ mới qua mấy ngày, cả tòa núi liền lộ ra vẻ sắc bén, kiếm khí trùng thiên, một số ít kiếm khách chỉ cần đứng từ xa quan sát ngọn núi, liền có thể đốn ngộ kiếm pháp.
Dù cho không phải là kiếm khách, cũng có thể cảm ngộ ảo diệu, nâng cao tu vi. Chính là vì nguyên nhân như thế, càng ngày mới có càng nhiều võ giả tụ tập ở phía dưới Quan Sơn, giống như là triều bái vậy.
Mà vào giờ khắc này, ở phía trên đỉnh Quan Sơn.
"Đột phá rồi?" Nhìn tin tức vừa mới được truyền đến, Ninh Thiên Cơ bỗng nhiên cười một tiếng.
"Không tệ, không tệ, Khuynh Địch không hổ là nghĩa tử của ta, nắm giữ thiên tư kiệt xuất còn không nói, bây giờ càng là đã đột phá đến Võ Đạo Tông Sư, bằng vào thành tựu như thế phóng nhãn ra toàn bộ giang hồ, chỉ sợ cũng chỉ có tiểu quái vật ở Đạo môn kia là có thể đánh đồng với nhau a? Hơn nữa ai thua ai thắng còn chưa nhất định đâu!"
"Ha ha ha! Tốt! Không tệ! Thực sự là con trai ngoan của ta...ủa?"
Ninh Thiên Cơ sững sờ, sau đó bắt đầu lật xem một phần tin tức khác, ở phía trên ghi lại quá trình cụ thể Trần Khuynh Địch đột phá, cùng với phân phó của Trần Khuynh Địch, tổng cộng tiêu hao hết bao nhiêu loại linh đan diệu dược, dược liệu trân quý, huyết nhục yêu thú, một loạt con số liên tiếp được thể hiện ra đầy cả trang giấy, thấy vậy sắc mặt của Ninh Thiên Cơ liền chuyển sang nhiều mây, nhiều mây chuyển sang u ám, u ám chuyển sang mưa rào, mưa rào chuyển sang mưa to...
"Cái tên nghịch tử này! Chỉ là đột phá Võ Đạo Tông Sư mà thôi! Thế mà dùng hết tài nguyên sánh ngang với trình độ đột phá Hỏa Luyện Kim Đan! Mẹ kiếp! Tuổi còn nhỏ đã phá của như vậy, chờ đến khi hắn trưởng thành ta làm sao có thể yên tâm giao Thuần Dương Cung cho hắn? ! Sau khi trở về nhất định phải răn dạy hắn một phen!"
Lúc này, Trần Khuynh Địch vừa mới đột phá đến Võ Đạo Tông Sư, đánh bại cường địch, vừa lòng đắc chí, bỗng nhiên lại hít vào một ngụm khí lạnh.
"Gặp quỷ, tên gia hoả đáng chém ngàn đao nào dám nguyền rủa ở sau lưng ta..."
"Hít hà..." Hít vào mấy hơi thật sâu, lúc này Ninh Thiên Cơ mới có thể khôi phục lại từ bên trong cơn thịnh nộ, chợt nhìn về phía một rừng cây nhỏ ở bên trên núi, nói: "Nếu đã tới, vậy thì hãy đi ra đi? Trốn trốn tránh tránh cũng không phải là phong cach của ngươi a."
"Vô lượng thọ phật."
Không có phô trương, cũng không có cái gì là thanh thế phật quang chiếu rọi ba ngàn dặm, hư không dập dờn, một vị lão hòa thượng cứ như vậy trực tiếp đi ra từ phía trên rừng cây nhỏ không có một bóng người, hoàn toàn thoát khỏi sức hút trái đất, cứ như vậy đi từng bước một từ không trung đến phía trên đỉnh Quan Sơn.
"Ninh thí chủ, đã lâu không gặp."
"Ít nói nhảm." Ninh Thiên Cơ trừng đối phương một cái, nói: "Đúng là đã lâu rồi không gặp, Ngô Không."
"Làm sao? Ngươi cũng muốn đi vào Tây Cương Đạo?"
"Phật Môn chúng ta cũng mất đi liên hệ với một vị đệ tử."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận