Phản Diện Siêu Cấp

Chương 187: Chân Mệnh Thiên Nữ gục ngã

 
 
 
Trần Khuynh Địch là có hiểu biết về điểm này, trên giang hồ có không ít tổ chức săn tin, chuyên môn phụ trách giao dịch tình báo, trong đó tổ chức lớn nhất tự nhiên là Bách Hiểu Sinh, bất quá ở dưới còn có rất nhiều tổ chức nhỏ, những tổ chức săn tin này cũng giống như là phóng viên ở kiếp trước vậy, thích làm nhất chính là tìm kiếm tin tức.
Hiện tại Thiên Lan Kiếm Tông xảy ra chuyện lớn như vậy, có mấy người của tổ chức săn tin tới xem xét cũng là chuyện bình thường.
Ý niệm tới đây, Trần Khuynh Địch liền không còn hứng thú gì với vị trung niên nam tử bị bắt lại kia, mà tùy ý phất phất tay nói: "Lạc sư muội, muội hãy xử lý cho tốt."
"Vâng, Trấn Cương Sứ đại nhân." Lạc Tương Tư gật đầu một cái, sau đó dẫn nữ bộc phụ trách hồi báo đi ra ngoài, vừa đi vừa phân phó:
"Nếu như có thần sắc khả nghi, hành tung quỷ bí, vậy thì tất nhiên là có bí mật, trước tiên hãy đưa hắn về Thành Thanh Đế, sau đó phái người điều tra thân phận của hắn, rồi mới quyết định."
"Vâng, đại nhân!"
Mà ở một chỗ khác, Trần Khuynh Địch vốn định đi tìm đám người Thiên Lan Kiếm Tông, thì lại bất ngờ nhìn thấy một người ngoài ý muốn ở trong quân doanh phía đông.
"Tần Kiền Hoàng? !"
Chỉ thấy đám người Thiên Lan Kiếm Tông đã tập trung lại, mà đang nói chuyện với bọn họ, thì chính là Vương Lan đã được Thiên Tôn Thái Bình mang đi lúc trước, mà ở bên cạnh Vương Lan, Tần Kiền Hoàng đang bĩnh tĩnh đứng tại chỗ, ngước nhìn bầu trời, lộ ra khuôn mặt bình thản khiến cho người ta không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
"Các ngươi không phải đã bị Thiên Tôn Thái Bình mang đi..!"
Trần Khuynh Địch còn chưa nói hết lời, nhất thời liền trở nên cảnh giác, bất quá chỉ một giây sau, giọng nói ung dung của Tần Kiền Hoàng liền truyền đến:
"Yên tâm đi, Thiên Tôn tranh thủ lúc rảnh rỗi đến đây một chuyến, tự nhiên là không thể nào lãng phí thời gian ở trên người của một tiểu nhân vật như ngươi, đổi thành vị nghĩa phụ kia của ngươi thì còn tạm được."
Trần Khuynh Địch cười cười, mà ở phía sau hắn, Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm đang che giấu Doanh Phượng Tiên ở sau lưng, tràn ngập địch ý mà nhìn Tần Kiền Hoàng, các nàng cũng không quên, trước đó chính là cô gái này đã đột nhiên xuất thủ, trực tiếp rạch cánh tay của Doanh Phượng Tiên, nếu như nàng có cái ý tứ kia mà nói, chỉ sợ là Doanh Phượng Tiên đã sớm mất mạng!
Tần Kiền Hoàng cũng hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Doanh Phượng Tiên với ánh mắt phức tạp, sau đó thu tầm mắt lại, nói:
"Ta muốn mang đám người Thiên Lan Kiếm Tông đi, có vấn đề gì không?"
Trần Khuynh Địch chớp mắt, nói: "Dựa vào cái gì? !"
Mặc dù Trần Khuynh Địch vốn không muốn giữ đám người Thiên Lan Kiếm Tông lại, nhưng có một câu nói rất hay, phàm là chuyện gây bất lợi cho địch nhân đều phải làm, phàm là chuyện có lợi cho địch nhân đều phải phá hư, bởi vì lần xuất thủ trước đó của Tần Kiền Hoàng, Trần Khuynh Địch tự nhiên đã coi nàng là địch nhân, cho nên sẽ không có khả năng tùy tiện đáp ứng nàng...
Tần Kiền Hoàng ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Ngươi có biết không, quân đội Đại Càn có một quy định rất rõ ràng."
"Là quy định gì?" Trần Khuynh Địch ngẩng đầu lên lộ ra vẻ khinh thường, hỏi.
"Phàm là Trấn Cương Sứ của bốn đại biên hoang, Đông Hải, Tây Vực, Bắc Nhung, Nam Cương, ở dưới tình huống chưa được cho phép tuyệt đối không được rời khỏi vị trí, nếu không sẽ bị coi là không làm tròn trách nhiệm, mà theo quân lệnh Đại Càn, bản ti thân làm Giang Nam Thanh Lại Ti, đối với Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế tự ý rời khỏi vị trí..."
"Lập tức mang theo người của Thiên Lan Kiếm Tông, biến mất khỏi tầm mắt của bản Trấn Cương Sứ!" Trần Khuynh Địch vung tay áo, nói ra không có một chút khách khí nào.
"Được." Khóe miệng của Tần Kiền Hoàng khẽ nhếch, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.
"Chờ đã!" Trần Khuynh Địch đột nhiên nói.
Tần Kiền Hoàng không quay đầu lại, nhưng lại dừng bước.
"Lúc trước tại sao cô lại lấy máu của Phượng Tiên sư muội?" Trần Khuynh Địch nghiêm túc đặt câu hỏi, mặc dù lúc ấy hắn không kịp phản ứng, nhưng sau khi suy nghĩ một chút liền biết, kỳ thật Tần Kiền Hoàng cũng không thực sự muốn giết Doanh Phượng Tiên, nếu không thì cũng sẽ không chỉ lấy máu của nàng, mà chính là một kiếm lấy mạng, cũng chính là vì như thế, Trần Khuynh Địch mới không trực tiếp trở mặt.
Tần Kiền Hoàng không trả lời câu hỏi của Trần Khuynh Địch, một lát sau mới mở miệng trả lời, nhưng lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
"Chức vụ Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế của ngươi, hẳn là cũng không giữ được quá lâu."
"Hả?" Trần Khuynh Địch ngây ngẩn cả người, đây là có ý tứ gì?
"Ngươi hãy tự giải quyết cho tốt a." Vừa dứt lời, Tần Kiền Hoàng liền bước đi, không tiếp tục để ý đến Trần Khuynh Địch, nhanh chân đi về phía Thiên Lan Kiếm Tông.
"Đại ca ca?"
"Sư huynh?"
Ba người Doanh Phượng Tiên, Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân khá là lo âu nhìn Trần Khuynh Địch, hiển nhiên là các nàng đều cảm thấy lo lắng về câu nói của Tần Kiền Hoàng.
Nhưng Trần Khuynh Địch thì đang nghĩ mãi mà không rõ, bản thân hắn vừa mới đứng vững gót chân ở Nam Cương Đạo, còn đánh bại Man tộc, không biết là có bao nhiêu phong quang, tại sao lại không thể giữ được bao lâu?
Huống chi là hắn thân làm Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế, một trong chín đại Trấn Cương Sứ của Nam Cương Đạo, có thể động đến vị trí của hắn, ngoại trừ Đại Đô Hộ Nam Cương, cũng chỉ có hoàng triều Đại Càn, hắn bị mất chức, nếu không phải là do đình, thì hẳn là do Đại Đô Hộ Nam Cương, mà hắn và Đại Đô Hộ Nam Cương từ trước đến nay cũng không kết thù...nói như vậy, là triều đình?
"Đại Càn muốn bãi miễn chức quan của ta?" Trần Khuynh Địch thấp giọng lẩm bẩm nói, mà theo việc hắn càng tự hỏi, tâm tình của hắn lại càng trở nên thêm nhẹ nhõm. Bởi vì cuối cùng hắn cũng không phải là người của triều đình a?
Thân làm Đạo Tử chân truyền Thuần Dương Cung, cái chức quan Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế có bị bãi miễn hay không, đối với hắn mà nói giống như cũng không có ảnh hưởng gì a? Vậy thì còn phải sợ cái gì?
Ý niệm tới đây, Trần Khuynh Địch lại lập tức trở nên vui vẻ, sau đó hắn liền nhìn về phía Doanh Phượng Tiên, nói: "Phượng Tiên sư muội, không ngờ được muội lại có một vị tỷ tỷ lợi hại như vậy a?"
Doanh Phượng Tiên cười khổ nói: "Tỷ tỷ là một người rất kỳ quái."
"Kỳ quái?"
"Đúng vậy a, bởi vì theo đạo lý mà nói, nàng kỳ thật vào thời điểm ở trong địa cung, hẳn là nên lấy tính mạng của ta." Doanh Phượng Tiên khổ sở nói ra một câu rất doạ người.
"Vì sao? !" Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm hỏi.
"Bởi vì Ngũ Đức Thần Quang của tỷ tỷ, vốn là của ta."
Doanh Phượng Tiên cùng với Tần Kiền Hoàng chính là tỷ muội, mà bàn tay vàng của Tần Kiền Hoàng, Ngũ Đức Thần Quang trong truyền thuyết, vốn là của Doanh Phượng Tiên!
"Tích! Hệ thống đã thức tỉnh!"
"Tích! Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ! Kích hoạt nhiệm vụ ẩn tàng!"
"Tên của nhiệm vụ ẩn tàng: Chân Mệnh Thiên Nữ gục ngã!"
"Tích! Hệ thống nhắc nhở: mở ra tư liệu hoàn toàn mới!"
"Tích! Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, ngài quả nhiên là không làm cho bổn hệ thống thất vọng!"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận