Phản Diện Siêu Cấp

Chương 261: Cường giả chi tâm

 
 
 
Đến cuối cùng, thanh niên áo trắng dường như là đã khôi phục lại bình thường, ngẩng đầu nhìn La Già. Thanh niên áo trắng đầu tiên là run rẩy chỉ chỉ vào đầu của mình, sau đó lại chỉ chỉ vào Tiêu Thành ở sau lưng, tiếp đó liền hít vào một hơi thật sâu, sau đó vận chuyển cương khí ở đan điền, chỉ vào Phiền La Già, nói:
"Lại đây nào!"
Khoé mắt của Phiền La Già giật một cái, nhìn thanh niên áo trắng đang chỉ tay vào mình, hắn quyết định, mặc kệ tên gia hỏa này là ai, hắn cũng phải đánh cho tên tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng này thành tàn phế.
"Ngươi sẽ phải hối hận."
Trần Khuynh Địch cảm thấy mình nhất định là bị điên rồi mới có thể khiêu khích một vị Võ Đạo Tông Sư rõ ràng là đến từ Bái Hỏa Ma Giáo. Trên đường đi tới, hắn không chỉ tự hỏi mình một lần: "Ngươi đã chạy trốn rồi, tại sao lại còn muốn trở về? Tại sao còn muốn đi tìm một vị Võ Đạo Tông Sư để gây phiền phức? Đối phương rõ ràng là muốn đi đến Tiêu Thành, đối phương muốn đi thì ngươi cứ để cho đối phương đi a, ngươi ngăn đối phương lại thì có thể làm gì? Tiêu Thành cho dù như thế nào cũng sẽ rơi vào tay giặc, ngươi ngăn đối phương lại ngay cả một chút tác dụng cũng đều không có."
Nhưng Trần Khuynh Địch cuối cùng vẫn đứng ở trước mặt của Phiền La Già.
Vì sao?
Nếu phải nói, thì chính là do xúc động nhất thời a.
Bởi vì vậy Trần Khuynh Địch đang rất tức giận.
Hắn tức giận bản thân chạy khỏi tiêu thành Tiêu Thành như một con chó, hắn tức giận vì bản thân nhát gan sợ chết.
Bị thúc đẩy bởi sự tức giận này, Trần Khuynh Địch đã bốc đồng. Sau khi phát giác ra được khí tức của Phiền La Già còn có phương hướng mà đối phương tiến lên, Trần Khuynh Địch cơ hồ là hoàn toàn nương tựa theo một cỗ xúc động mà đi tới trước mặt Phiền La Già, ngăn đối phương lại. Vào thời điểm thanh tỉnh lại, hắn đã không quay đầu lại được.
Nhưng như vậy thì làm sao?
Trần Khuynh Địch nhìn Phiền La Già ở trước mắt, đối phương không thể nghi ngờ là có tu vi Võ Đạo Tông Sư, một thân thực lực viễn siêu Trần Khuynh Địch, nếu như quả thật đánh nhau, tỷ số thắng của hắn hẳn là không cao hơn ba thành, có khả năng cao là sẽ trực tiếp bị đối phương nghiền ép, sau đó đánh thành tàn phế.
Mà tiểu kiếm bạch ngọc cho tới nay Trần Khuynh Địch vẫn dựa vào để bảo toàn tánh mạng, cũng đã sử dụng gần hết vào thời điểm đột phá bí cảnh Hạo Nhiên, kiếm khí còn lại đã không đủ để bảo vệ hắn ở dưới tay của một vị Võ Đạo Tông Sư, mà Thần Binh Tiên Thiên Cực Phẩm cũng đã sớm bị Trần Khuynh Địch lấy ra để nạp tiền.
Nói một cách khác: Trần Khuynh Địch lúc này, không thể nghi ngờ là rơi vào tuyệt cảnh.
Từ khi xuyên việt cho đến nay, đây là lần đầu tiên Trần Khuynh Địch rơi vào tình trạng nguy cấp chân chính, trước đó vô luận là ở Thiên Kiếm Phong hay là đại chiến Thành Thanh Đế, có tiểu kiếm bạch ngọc làm cơ sở, Trần Khuynh Địch đều vô cùng tỉnh táo cùng với bình tĩnh, lộ ra bộ dáng đã tính trước.
Nhưng mà bây giờ, thứ duy nhất mà Trần Khuynh Địch có thể dựa vào, chỉ có một thân thực lực mà hắn tu luyện từ trước cho đến bây giờ. Hết lần này tới lần khác cái tuyệt cảnh này còn là do Trần Khuynh Địch chủ động bước vào. Nếu để cho người khác biết mà nói, nhất định sẽ cảm thấy hắn là một kẻ não tàn a, Khuynh Địch không khỏi nghĩ như vậy ở trong lòng.
Nhưng bây giờ hắn không quản được nhiều như vậy!
Ngay cả Trần Khuynh Địch cũng không hiểu rõ bản thân rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, suy nghĩ phi thường hỗn loạn, nhưng những cái này cũng không sao cả, hắn chỉ biết một việc là: Ta con m* nó hiện tại rất tức giận. Hơn nữa ta hiện tại chỉ muốn tìm người để tẩn một trận, phát tiết phần biệt khuất cùng với lửa giận ở trong lòng!
Xem ra là ngươi không gặp may!
"Lại đây nào!" Trần Khuynh Địch dùng thủ thế cùng với ngữ khí giễu cợt nhất ở trong trí nhớ, hô lên ba chữ này.
Gần như đồng thời, thanh âm hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của Trần Khuynh Địch: "Chúc mừng kí chủ! Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến!"
"Tên nhiệm vụ: cường giả chi tâm."
"Giới thiệu nhiệm vụ: Kí chủ sau khi trải qua một phen giãy dụa tâm lý, rốt cục đã bước ra một bước chân chính của cường giả, sợ chết cho tới bây giờ không phải là sai, chính là bởi vì sợ chết, mới càng phải đi liều mạng! Một cường giả chân chính sẽ vĩnh viễn không bởi vì sợ hãi cái chết mà lựa chọn chạy trốn, bọn họ sẽ lựa chọn đánh bại cái chết! Mời kí chủ ở trong trận quyết đấu một đối một giết chết Hộ Pháp Thần Tôn của Bái Hỏa Ma Giáo - Phiền La Già!"
"Ban thưởng nhiệm vụ: Thiên Địa Tạo Hóa Âm Dương Hồng Lô Quyết!"
"Trừng phạt nhiệm vụ: Giang hồ loạn thế, không tranh sẽ chết!"
Kèm theo nhiệm vụ được tuyên bố, âm nhạc chiến đấu kịch liệt cũng đồng thời vang lên ở trong đầu của Trần Khuynh Địch, mang theo tiết tấu cùng với âm điệu mạnh mẽ.
"Lên đi! Hệ thống ủng hộ ngài! Đừng để bị đánh bại!"
Chiến đấu vào giây tiếp theo liền được bắt đầu.
Ầm ầm! Người xuất thủ đầu tiên không phải là Phiền La Già, mà là Trần Khuynh Địch vừa mới gào "Lại đây nào" xong, cơ hồ là vừa dứt lời, hắn liền giống như mũi tên vọt về phía Phiền La Già, từng đạo từng đạo khí lãng mà dùng mắt trần có thể thấy khuếch tán ra từ quanh người của hắn, mang theo tiếng nổ chói tai, có thể thấy được tốc độ của hắn là nhanh cỡ nào.
Chỉ trong một cái nháy mắt, Trần Khuynh Địch liền xuất hiện ở trước mặt của Phiền La Già.
Vô Lượng Quang Minh Ấn!
Vô Lượng Quang Như Lai hiện ra ở trong hư không, theo một quyền đấm ra của Trần Khuynh Địch, giống như một toà núi lớn trực tiếp ép xuống, giáng một đòn xuống đầu của Phiền La Già, những nơi đi qua nguyên khí tránh lui, gió mạnh xuất hiện, cho dù là Phiền La Già cũng lộ ra sắc mặt kịch biến, trong lòng dâng lên sự cảnh giác.
Bất quá một giây sau Phiền La Già liền phản ứng lại, dùng hai tay đẩy ngang về phía trước, hỏa diễm màu đỏ máu cháy hừng hực, đại pháp Thiên Ma Huyết Luyện hóa thành hỏa diễm trực tiếp dập tắt Vô Lượng Quang Như Lai, giống như là Tiêu Lâm Thân đối chiến với bốn nữ trước đó vậy, cách làm của Phiền La Già cũng là thuần túy lấy lực để áp người.
Vô Lượng Quang Minh Ấn của Trần Khuynh Địch, đi chính là đi trên con đường dùng nhất lực phá vạn pháp, mà Phiền La Già lấy cảnh giới Võ Đạo Tông Sư muốn cưỡng chế Trần Khuynh Địch, tự nhiên là dễ như trở bàn tay, Vô Lượng Quang Như Lai quang mang vạn trượng chỉ giữ vững được không đến mấy giây, liền bị hỏa diễm thiêu thành tro tàn.
"Hừ!"
Trần Khuynh Địch cũng không ngừng lại, mà cũng không dám ngừng lại để cho Phiền La Già có thời gian phản công, cơ hồ là trong nháy mắt Vô Lượng Quang Như Lai hỏng mất, hắn liền xuất thủ một lần nữa, lần này hắn chập chỉ thành kiếm, huyết khí toàn thân sắp xếp lại một lần nữa trong nháy mắt, hóa thành cương khí thuần chính nhất liên tục chấn động, lộ ra một đạo kiếm quang chém đứt hư không!
Mà đồng thời vào lúc kiếm quang xuất hiện, ở trong mắt của Trần Khuynh Địch cũng không có sợ hãi, không có tình cảm, chỉ có một đạo kiếm ý siêu phàm thoát tục!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận