Phản Diện Siêu Cấp

Chương 938: Không cho phép đi

 
 
 
Thế cục hiện tại là vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa đã đạt đến một cái cấp độ không thể không hành động.
Không sai!
"Sư huynh."
"Muội dự định đi một chuyến đến Phật Môn."
"Ta từ chối!"
Nhìn vẻ mặt quật cường nhìn mình chăm chú của Trần Tiêm Tiêm, Trần Khuynh Địch không nói hai lời chính là đưa hai tay ra ở trước mặt tạo thành hình chữ X, dùng cái hành động này để biểu đạt ý chí kiên định của mình.
Nói đùa gì thế? Ta thật vất vả mới hóa can qua thành ngọc bạch với nhân vật chính. Muốn đi đến Phật Môn? Đây cũng không phải là chuyện đùa, lấy quan hệ giữa Thuần Dương Cung cùng với Phật Môn trước mắt, Trần Tiêm Tiêm đi đến đó nhỡ bị Phật Môn giam giữ thì sao?
"Sư huynh, muội..."
"Ta từ chối!"
"Thế nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết." Trần Khuynh Địch nói một cách nghiêm túc: "Tiêm Tiêm sư muội, Thuần Dương Cung bồi dưỡng muội cho đến nay, lần này muội đi đến Phật Môn, vạn nhất một đi không trở lại thì làm sao bây giờ?"
"Nếu như sư huynh lo lắng ta gia nhập vào Phật Môn..."
"Nói nhảm!" Trần Khuynh Địch vung tay lên nói: "Ta là lo lắng Phật Môn trói muội lại! Muội quên rồi sao? Trên người của muội còn có một cái xưng hô Phật Tử đây, ta nói cho muội biết, đừng có tưởng đám lừa trọc Phật Môn kia là người tốt, hiện tại bọn hắn còn có một chút giới hạn, 1000, 2000 năm trước chính là không có một chút ranh giới nào..."
Trần Khuynh Địch đương nhiên là cũng không có nói quàng, nhìn bảo điện Đại Hùng rộng rãi nguy nga ở bên trên Tu Di Sơn liền biết, năm đó Phật Môn đã làm qua không ít sự tình cướp bóc, nếu không chỉ là hoàng kim gom góp được từ những tòa phật tự kia là không đủ dùng, ngươi thật sự cho rằng một đám hòa thượng có thể sử dụng hoàng kim góp nhặt trong mấy ngàn năm phủ kín một tòa núi lớn hay sao? Huống chi theo tình báo đáng tin, Phật Môn vào lúc mới thành lập đã có nhiều hoàng kim như vậy...
Có trời mới biết năm đó bọn họ đã làm cái gì. So sánh với nhau thì Đạo Môn có vẻ mộc mạc hơn không ít, mặc dù Bát Cảnh Cung cũng rất hùng vĩ, nhưng địa phương tráng lệ cũng không phải là Đạo Quan, mà là cảnh sắc chung quanh Bát Cảnh Cung, đây là do thiên địa hóa thành, so với bảo điện hoàng kim của Phật Môn tận lực truy cầu hùng vĩ và to lớn thì càng nhiều hơn mấy phần tự nhiên, hơn nữa còn rất tiết kiệm tiền.
Từ điểm này người giang hồ liền có thể nhìn ra phong cách của hai mạch Đạo Phật, cảm nhận của mọi người đối với Đạo Môn là không tệ, người ta không phô trương không lãng phí, về phần Bát Cảnh Cung, người ta có thực lực mạnh như vậy, chiếm cứ một tòa phong thủy bảo địa cũng là chuyện đương nhiên, nhưng Phật Môn thì lại không giống, đối với Phật Môn, cảm nhận của mọi người đều là: lũ nhà giàu.
Buổi trưa nhìn về phương hướng Tu Di Sơn, toàn bộ Tu Di Sơn đều là sáng trưng! Như vậy ai mà chịu nổi! Huống chi còn có Đạo Môn mộc mạc làm tấm gương.
Cho nên trừ bỏ những người tin Phật, tuyệt đại đa số người giang hồ đều cảm thấy khó chịu với Phật Môn, ngươi mạnh thì mạnh, nhưng có thể khiêm tốn giống như Đạo Môn hay không, nhất định phải phô trương cho lớn như vậy sao, khiến cho người ta nhìn càng thêm ghen ghét đỏ mắt, làm sao còn có hảo cảm gì để nói?
Đương nhiên, Phật Môn vẫn rất bình tĩnh.
Đối với những người giang hồ này thái độ của Phật Môn vĩnh viễn chỉ có một cái: Ngươi có thể hâm mộ, nhưng ta chính là không thay đổi, các ngươi hâm mộ giải thích rằng Phật Môn ta chính là kinh doanh rất không tệ.
A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.
"Sư huynh!"
Nhìn Trần Khuynh Địch vui buồn thất thường nói ra lịch sử quang vinh của Phật Môn, dùng sức bôi đen bọn họ, khẩn trương vạn phần, Trần Tiêm Tiêm không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên che miệng cười một tiếng.
"Yên tâm đi sư huynh."
"Muội cũng không muốn đi một mình."
"Hả?" Thanh âm của Trần Khuynh Địch im bặt mà dừng: "Không muốn đi một mình?"
"Không phải là muội có sư huynh hay sao?"
Trần Khuynh Địch giật mình một cái: "Ta cũng đi?"
Dừng lại một chút, Trần Khuynh Địch lập tức lộ ra thần sắc suy tư: "Muội nói thật là hay, ta cũng không thể tùy tiện đi, nếu như đi đến cái địa phương Phật Môn quỷ quái kia nói không chừng sẽ không về được, đám lừa trọc kia nói không chừng sẽ mai phục ta, mà vị Phương Trượng Phật Môn kia..."
Không thể không thừa nhận, Kích Toái Mệnh Tinh được gọi là chí cường giả không phải là không có đạo lý. Cho dù bây giờ Trần Khuynh Địch tự tin có thể đi ngang ở trong Hỏa Luyện Kim Đan, đánh không thắng cũng sẽ không thua, nhưng thật sự muốn đối chiến với cường giả Kích Toái Mệnh Tinh, ở trong vòng ba chiêu đoán chừng đã bị đánh chết rồi, coi như cầm theo Xích Tiêu kiếm cùng với Đô Thiên Tọa, nhiều lắm cũng chỉ chống được mười chiêu, sau đó cũng sẽ bị đánh chết.
Muốn đi đến Phật Môn, tối thiểu ở phía bên mình cũng phải có một vị chí cường giả.
Thánh Thượng Đại Càn?
Đừng nhìn thấy tên kia hiện tại uy phong bát diện, nhưng trên thực tế cũng bị vây ở Kinh Thành, không thể xuất động một cách tùy tiện, lần trước đối phó với Tà Thần ở Nam Cương là vẫn được, nhưng nếu như đối phó với Phật Môn xem như một trong mười đại thánh địa võ đạo, tuyệt đối sẽ dẫn tới sự cắn trả của các thế lực trong thiên hạ, cuối cùng sẽ bị liên hợp tấn công.
"Nghĩa phụ tiện nghi nhà mình lại không thể góp sức, nếu như có hắn, ta làm sao còn phải đắn đo, sư muội hãy nghe ta, chúng ta tạm thời chờ một chút, chờ sau khi nghĩa phụ tiện nghi trở về, chúng ta lại đi đến Phật Môn, đến lúc đó muội coi như là muốn đập Tu Di Sơn cũng không thành vấn đề."
"Khụ khụ!" Trần Tiêm Tiêm lúng túng khoát tay áo: "Nhưng sư huynh..."
"Không nhưng nhị gì cả." Trần Khuynh Địch nói một cách nghiêm túc: "Hiện tại đi đến Phật Môn mà nói là có áp lực rất lớn."
"Muội hiểu rồi." Trần Tiêm Tiêm gật đầu một cái, hỏi: "Nhưng sư huynh, huynh có biết tông chủ khi nào mới trở về hay không?"
"Nếu như phải đợi đến mười năm sau thì sao? Đối với nhân vật thần tiên như tông chủ mà nói, mười năm bất quá cũng chỉ là một cái búng tay, nhưng muội lại không thể ngừng chân mười năm ở trước Sinh Tử Quan, muội phải cố gắng đột phá, muội biết lần này đi đến Phật Môn sẽ có nguy hiểm, nhưng muội vẫn cảm thấy là có cơ hội..."
"Nói năng bậy bạ!"
"Ta không quan tâm đến việc muội cảm thấy, không cho phép muội đi!"
"Bất quá muội nói cũng đúng, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, yên tâm, chờ đến khi ta Kích Toái Mệnh Tinh liền dẫn muội đi đến Phật Môn, trông cậy vào nghĩa phụ tiện nghi trở về, không bằng trông cậy vào ta đột phá, nói không chừng qua hai, ba tháng nữa ta sẽ đột phá thì sao?"
Trần Khuynh Địch, ngươi cho rằng Kích Toái Mệnh Tinh là rau cải trắng hay sao?
Trần Tiêm Tiêm muốn nói như vậy, nhưng khi nghĩ đến kinh lịch huy hoàng của sư huynh, lại không tự chủ mà ngậm miệng lại. Thậm chí ở trong lòng còn có một chút tin tưởng...tin rằng Trần Khuynh Địch sẽ nhanh chóng đột phá đến cảnh giới chí cường giả.
"Ách!" Toàn thân chấn động, Trần Tiêm Tiêm bỗng nhiên lắc đầu, sau đó nhìn về phía Trần Khuynh Địch lần thứ hai, nói: "Sư huynh, huynh nói đúng, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận