Phản Diện Siêu Cấp

Chương 189: Không thể động!

 
 
 
Ngay vào thời điểm Trần Khuynh Địch đang suy nghĩ, đột nhiên, túi trữ vật của hắn đột nhiên chấn động, tiếp đó vậy mà có một đạo kiếm quang mờ nhạt đột phá không gian túi trữ vật, trực tiếp xông ra ngoài, lặng yên nổ tung ở trước mặt của Trần Khuynh Địch, sau đó có một đạo thanh âm trầm ổn khoan thai bay vào trong tai của Trần Khuynh Địch.
"Khuynh Địch, mau trở về Thuần Dương Cung."
Trần Khuynh Địch kinh ngạc, chủ nhân của thanh âm này hắn đã không thể quen thuộc hơn nữa, rõ ràng là Thái Hoa Tiên Nhân - Ninh Thiên Cơ lúc này đang ở trong Thuần Dương Cung. Vị nghĩa phụ bình thường đều không quan tâm đến bất cứ chuyện gì này, tại sao bây giờ lại đột nhiên bảo hắn trở về Thuần Dương Cung?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, Trần Khuynh Địch vẫn không do dự đáp lời, sau khi nhận được câu đáp lại của Trần Khuynh Địch, kiếm quang cũng tiêu tán.
"Trở về Thuần Dương Cung sao, vậy thì đội thân vệ phải làm sao bây giờ…mang cả bọn hắn trở về hay sao?"
---
Tâm tình của Lâu Phách La vào lúc này đã tan vỡ.
Hắn thật vất vả mới có thể trốn thoát từ trong ma trảo của Lục Phiến Môn, cố hết sức giết ra khỏi Đại Càn, vốn còn cho rằng bản thân đã tự do, có thể làm mưa làm gió ở loại địa phương nhỏ như Viêm Hán Quốc, vì để hiển lộ ra rõ ràng uy nghiêm của Võ Đạo Tông Sư, hắn còn đặc biệt chỉnh sửa quần áo, chải chuốt lại kiểu tóc một chút...
Vì sao, vì sao lại trở thành như vậy chứ? Chạy ra khỏi Đại Càn là vui sướng sống sót sau tai nạn, còn có vui sướng làm mưa làm gió ở cái địa phương nhỏ này, hai loại vui sướng chồng chất lên nhau, vốn phải là vui sướng càng lớn hơn, nhưng vì cái gì?
Tại sao, tại sao nó lại trở thành như thế này?
Lâu Phách La đờ đẫn ngẩng đầu, mà đối diện với hắn, một thân ảnh mặc áo bào trắng đen đang đứng ở nơi đó, hai mắt vô thần, ánh mắt căn bản không hề đặt ở trên người của hắn, ở bên cạnh còn có một con Tiên Hạc màu trắng đang nhảy múa, nhìn qua chỉ là một vị thiếu niên phi thường thông thường. Nhưng mà trực giác của Võ Đạo Tông Sư đã nói cho Lâu Phách La biết.
"Sẽ chết!"
Không thể động! Chỉ cần động một cái, hắn sẽ chết ngay lập tức!
Tại sao sự tình lại trở thành như vậy!
"À ờ, vị tiền bối này?" Lâu Phách La nuốt một ngụm nước bọt, nói rất nhỏ nhẹ, vì sợ làm cho vị thiếu niên trước mặt cảm thấy không cao hứng, sau đó dùng một bàn tay đập chết hắn.
Mặc dù nói như vậy là rất không có cốt khí, nhưng Lâu Phách La lăn lộn ở Man Tộc nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể đột phá đến Võ Đạo Tông Sư, còn lăn lộn đến cao tầng Man tộc, cũng đã ý thức được một điều: Cốt khí cái gì chứ, ở trước mặt tính mạng cũng chả có tác dụng khỉ gió gì!
Thiên Tôn Thái Bình cũng không trả lời, chỉ yên lặng nhìn Lâu Phách La, nhưng cặp mắt của hắn vẫn trống rỗng như cũ.
"Tiền bối?" Lâu Phách La hít vào một hơi thật sâu, hắn muốn chạy trốn, nhưng lại không dám, đối phương có thực lực sâu không lường được, thậm chí là so với Kháo Sơn Vương Dương Lâm hắn nhìn thấy ở Thông Thiên Quan Đạo vào lúc trước còn kinh khủng hơn vô số lần, dù sao thì Kháo Sơn Vương Dương Lâm mặc dù cường đại, nhưng hắn tốt xấu cũng có thể nhìn ra đối phương mạnh bao nhiêu.
Nhưng bây giờ, đối với vị thiếu niên ở trước mắt, Lâu Phách La lại không thể nhìn ra sâu cạn của đối phương, chỉ nhìn thấy vận mệnh nếu như bản thân phản kháng, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đây cũng không phải là phép ẩn dụ, mà là nếu Lâu Phách La chỉ cần động đậy một cái, trong đầu liền hiện lên hình ảnh đầu lâu của bản thân phóng lên tận trời.
Chuyện này là quá khủng khiếp! Lâu Phách La vừa lộ ra vẻ mặt cầu xin, vừa điên cuồng lục soát tư liệu liên quan tới vị thiếu niên này, ban đầu hắn còn cho rằng là bản thân đã trúng phục kích của Lục Phiến Môn, nhưng vị thiếu niên này cũng không vội vã ra tay với hắn, nếu đổi thành những kẻ cùng hung cực ác của Lục Phiến Môn kia, làm gì có chuyện sẽ cho hắn cơ hội nói chuyện.
Bọn hắn đã sớm đánh gãy tứ chi của hắn, kéo vào bên trong phòng tối, tiến hành tra tấn hắn với mười tám loại hình cụ.
Nhưng suy nghĩ nửa ngày, Lâu Phách La cũng không nghĩ ra được đối phương đến tột cùng là ai. Đây cũng là hạn chế của Nam Cương Đạo, thậm chí là hạn chế của bốn đại biên hoang.
Ở trong bốn đại biên hoang, Bắc Nhung, Tây Vực, Đông Hải, Nam Cương, chỉ có Man tộc là không linh thông tin tức nhất, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Man tộc là yếu nhất, áp chế của Đại Càn đối với Man tộc cũng là mạnh nhất, cho dù Man tộc cố gắng trải mạng lưới tình báo, cũng không có cách nào thu được quá nhiều thông tin.
Cũng chính là vì như thế, Lâu Phách La cũng không nhận biết Thiên Tôn Thái Bình. Đương nhiên là hắn biết rõ cái danh hiệu Thần Tử Đạo Môn - Thiên Tôn Thái Bình này, nhưng cũng chỉ giới hạn ở danh hiệu, còn tin tức có quan hệ đến quần áo cùng với tính cách, còn có phong cách xử sự của Thiên Tôn Thái Bình, Lâu Phách La cho dù là nửa điểm cũng không biết. Dù sao thì bây giờ Trung Nguyên cũng là do hoàng triều Đại Càn làm chủ, vô luận là Đạo Môn hay là Phật Tông, toàn bộ đều lựa chọn ẩn thế, mà thánh địa võ đạo giống như là Thuần Dương Cung, Kiếm Tông, Đao Tông, mặc dù vẫn có thể cường thế ở trong địa bàn của mình, nhưng nếu rời khỏi một mẫu ba phần đất của bản thân, vẫn cần phải cúi thấp đầu để làm việc.
Cứ như vậy, tin tức mà Lâu Phách La có được cũng rất có hạn. Nhưng bất kể như thế nào, chuyện mà thiếu niên ở trước mắt có thực lực viễn siêu bản thân, Lâu Phách La vẫn có thể nhận thức được rõ ràng. Cho nên Thiên Tôn Thái Bình cho dù không mở miệng, hắn cũng không dám chạy, đành phải ngoan ngoãn đứng tại chỗ, lộ ra biểu lộ "Sống chết đều do tiền bối an bài, ta chính là một đứa bé ngoan".
Sau một hồi lâu, Thiên Tôn Thái Bình mới chậm rãi mở miệng, hỏi: "Man tộc vì sao lại tới đây."
"Ách, Vương Thượng bảo ta đến đây giải cứu Võ Đạo Tông Sư bị Đại Càn bắt đi." Lâu Phách La không có một chút do dự nào liền lập tức bán đứng Man tộc, thân làm cao tầng Man tộc, Võ Đạo Tông Sư, hắn cũng không giống như những kẻ khác chỉ biết hô khẩu hiệu "Vì Man Thần", ở trong lòng của hắn, Man tộc mặc dù cũng rất trọng yếu, nhưng tính mạng của hắn không thể nghi ngờ là càng quan trọng hơn.
Đương nhiên, chuyện này cũng là có quan hệ với tính cách làm người của Lâu Phách La.
Hắn xem như là Võ Đạo Tông Sư phụ trách bộ phận tình báo, thực lực bản thân của Lâu Phách La vốn là không mạnh, ngay cả tu vi Võ Đạo Tông Sư cũng đều là dựa vào truyền thừa trong nội bộ Man tộc, dựa vào cơ duyên để tấn cấp, còn muốn yếu hơn một bậc so với Võ Đạo Tông Sư chân chính, điều này cũng khiến cho tâm cảnh của hắn không quá kiên định.
Ít nhất là Lâu Phách La cũng không dám đối mặt với cái chết.
"Vậy sao?" Thiên Tôn Thái Bình gật đầu một cái, cũng không biết là có tin tưởng lời nói của Lâu Phách La hay không.
"Ngươi đi đi." Thiên Tôn Thái Bình dừng lại một chút, lên tiếng một lần nữa.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận