Phản Diện Siêu Cấp

Chương 674: Quá thất sách!

 
 
 
Trọng yếu hơn chính là, đám người trước mắt này cũng không phải là người thánh địa võ đạo, chỉ là một đám trung, tiểu thế lực, còn là chủng loại hơi yếu kia, người ở trong bốn đại Biên Hoang không sánh bằng người của thánh địa võ đạo, nhưng cũng không phải là đám tán tu này có thể chống lại.
"Ồ!"
"Là Bái Hỏa Ma Giáo Tây Vực...khinh người quá đáng!"
"Dựa vào cái gì mà ngăn cản chúng ta? !"
"Đáng chết!"
Không để ý đến sự phẫn nộ của các trung, tiểu thế lực, mười hai vị Hộ Pháp Thần Tôn của Bái Hỏa Ma Giáo lộ ra thần sắc nghiêm túc, 12 đạo huyết khí ngất trời giống như khói đen bốc lên cuồn cuộn, liên kết cùng một chỗ, hóa thành một phương đại trận che khuất bầu trời, phối hợp cùng với các môn nhân Bái Hỏa Ma Giáo ngăn cản tất cả đám người ở ngoài cửa. Đây cũng là chuyện duy nhất mà bọn họ có thể làm.
Mặc dù bọn họ cũng có thể tiến vào Thái Hoa Sơn để tham gia chiến đấu, nhưng ở dưới đại thế mà Kiếm Tông cùng với Phật Môn liên thủ sáng lập ra, thêm sự gia nhập của bọn họ cũng không thể thay đổi được điều gì, hơn nữa sẽ vô cùng có khả năng tạo thành thương vong to lớn, cho nên đối với việc chiến đấu, tự nhiên cần giao cho người mạnh hơn tới làm. Điều bọn họ cần phải làm là tận lực giảm bớt áp lực cho Thuần Dương Cung.
Mà cùng lúc đó...
Ở một chỗ khác trong Thanh Châu Đạo.
Một chiếc Chiến Hạm bay nhanh ở trong tầng mây, phảng phất như một đầu Phượng Hoàng bay lượn Cửu Thiên, những nơi đi qua mang theo một mảnh ráng đỏ nóng rực, phảng phất như một mảnh biển lửa cuồn cuộn, mà ở phía trước nhất Chiến Hạm, Tần Kiền Hoàng chắp hai tay ở sau lưng, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Thái Hoa Sơn ở phía xa. Bất quá rất nhanh nàng liền thu hồi ánh mắt.
Bởi vì ở ngay trên phương hướng Chiến Hạm tiến lên, có một vòng ánh sáng màu trắng đen bay lên không, vòng ánh sáng màu trắng đen ung dung xoay tròn, phảng phất như âm dương giao thế, nhật nguyệt luân chuyển, lộ ra một cỗ ý cảnh huyền ảo lưỡng cực đối lập, tương sinh tương khắc, ở bên trong vòng ánh sáng càng là truyền ra một tiếng cười khẽ: "Tỷ tỷ tới hơi muộn rồi."
"Hơn nữa chỉ có một mình tỷ tỷ thôi hay sao?"
"Ta còn tưởng rằng phụ thân cũng tới chứ!"
Ở bên trong vòng sáng trắng đen, đồng dạng cũng có một chiếc Chiến Hạm nguy nga sừng sững, mà ở phía trước nhất chiếc chiến hạm này, Doanh Phượng Tiên cũng đang chắp hai tay ở sau lưng, nhìn về phương hướng Tần Kiền Hoàng.
Tỷ muội hai người có động tác nhất trí ngoài ý liệu.
Chỉ là hoàn toàn khác biệt với mấy lần gặp mặt trước kia chính là, lúc này khí thế của hai người đối lập lẫn nhau, không chịu nhường nhau một chút nào, dĩ nhiên không phải là một mạnh một yếu, mà là cân sức ngang tài. Sau khi nhận thức được điểm này, ánh mắt của Tần Kiền Hoàng hơi hơi biến hóa.
"Ngươi đã mạnh lên rồi."
"Xem ra quyết định ngày xưa của ta là chính xác.’‘
"Ồ?" Sau khi nghe được lời nói của Tần Kiền Hoàng, Doanh Phượng Tiên đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng lại: "Vì sao lại nói như vậy?"
Tần Kiền Hoàng mặt không đổi sắc, nói: "Ngươi có thể trở thành Thánh Nữ của Bái Hỏa Ma Giáo, giải thích rằng là ngươi cũng đã thông qua thí luyện Ao Thánh Hỏa rồi, huyết mạch Phượng Hoàng ở trong cơ thể hẳn là cũng đã thức tỉnh? Kể từ đó, có thể đột phá ở trong một thời gian ngắn ngủi như thế, cũng là chuyện đương nhiên, không khiến cho ta thất vọng."
"..."
Doanh Phượng Tiên dùng sắc mặt cổ quái nhìn Tần Kiền Hoàng, đột nhiên che miệng lại, cười: "Ha ha."
Tần Kiền Hoàng: "? ??"
"Ha ha, ta biết rồi, thể tinh thần là không có cách nào cộng hưởng ký ức sao, cho nên ngươi cũng không biết chuyện?"
"Có ý tứ gì?"
Thấy biểu hiện của Doanh Phượng Tiên hoàn toàn không phù hợp với dự đoán của mình, ánh mắt của Tần Kiền Hoàng cũng hơi hơi biến hóa, chỉ cảm thấy giống như có chỗ nào nằm ngoài dự đoán của bản thân.
Xác thực, lúc trước sau khi nàng đưa Doanh Phượng Tiên vào Ao Thánh Hỏa, đã lưu lại một sợi tinh thần, chính là để đốc xúc Doanh Phượng Tiên, để cho Doanh Phượng Tiên tiếp nhận huyết mạch Phượng Hoàng, bây giờ Doanh Phượng Tiên đã trở thành Thánh Nữ của Bái Hỏa Ma Giáo, đó đương nhiên là đã thức tỉnh huyết mạch Phượng Hoàng, thông qua được thí luyện Ao Thánh Hỏa mới đúng...chẳng lẽ có chỗ nào xảy ra sai sót?
Huyết mạch Phượng Hoàng còn chưa thức tỉnh? Vậy thì nàng sẽ không có khả năng thông qua thánh hỏa thí luyện mới đúng, chớ đừng nói chi là có thể trở thành Thánh Nữ của Bái Hỏa Ma Giáo. Đáng tiếc là không thể cộng hưởng ký ức với thể tinh thần, bản thân mình ở trong khoảng thời gian này lại tiến hành bế quan, vừa xuất quan liền chạy tới đây, cho nên cũng không biết nhiều tin tức về nàng.
Quá thất sách!
"Không sao."
"Nếu tỷ tỷ không biết mà nói." Không để ý đến sự kinh ngạc và không hiểu của Tần Kiền Hoàng, Doanh Phượng Tiên vươn tay, phảng phất như đang mời tỷ tỷ thân yêu khiêu vũ một bài vậy, hiền hoà và tự nhiên nói ra: "Không bằng hãy thực chiến để trải nghiệm một chút."
"Thế nào?"
"Tỷ tỷ thân yêu?"
Con nhóc này thế mà cũng dám chủ động khiêu khích mình.
Hơn nữa tốc độ trưởng thành cũng rất nhanh, nhớ rõ vào thời điểm một năm trước mình đưa nàng vào Ao Thánh Hỏa, nàng vẫn còn kém xa tít tắp bản thân mình, lúc này chỉ mới qua một năm, cư nhiên đã đuổi kịp cước bộ của mình, thậm chí còn không thua bao nhiêu, quả nhiên người chân chính thích hợp với huyết mạch Phượng Hoàng không phải là mình sao?
Tần Kiền Hoàng dừng lại một chút, lộ ra một nụ cười khó hiểu, rốt cục cũng mở miệng nói: "Được."
"Vậy liền chơi đùa với ngươi một chút."
Ở Bát Cảnh Cung Đạo Môn.
Có một bóng người khom lưng, cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí, đi từng bước từng bước ra bên ngoài sơn môn, vòng qua rất nhiều hộ pháp, lại vòng qua trận pháp hộ sơn, hao hết trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng đi ra bên ngoài sơn môn Bát Cảnh Cung, lúc này mới xem như nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi muốn đi chỗ nào?"
Trương Chính Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy ở bên ngoài sơn môn, có một đạo thân ảnh hắn vô cùng quen thuộc đứng yên lặng ở nơi đó, quanh người chảy xuôi đạo uẩn huyền ảo, Trương Chính Nhất chưa từng thấy Thái Hoa Tiên Nhân ở trong truyền thuyết, không biết đó là uy thế cỡ nào, nhưng ở trong mắt của hắn, vị sư tôn của bản thân này chính là tiên nhân chân chính.
Thiên Tôn Thái Bình!
"Đây không phải là sư tôn sao..." Trương Chính Nhất xoa xoa đôi bàn tay, có vẻ hơi xấu hổ nói: "Đệ tử không có chuyện gì, chỉ muốn ra ngoài đi dạo."
"Ngươi muốn đi đến Thái Hoa Sơn?"
"Ách!" Sắc mặt của Trương Chính Nhất cứng đờ, hiển nhiên là đã bị Thiên Tôn Thái Bình nói trúng, lắp bắp: "Không, không phải, đệ tử nghe nói Tần cô nương cũng đi, cho nên định đi quan sát một chút, cũng không muốn làm gì..."
Thiên Tôn Thái Bình xoay người, yên lặng nhìn Trương Chính Nhất.
"Sư tôn?"
Trương Chính Nhất có một chút bất an, bởi vì Thiên Tôn Thái Bình lúc này hoàn toàn khác biệt với bình thường, Thiên Tôn Thái Bình bình thường luôn luôn đắm chìm ở bên trong thế giới của mình, cho nên vẫn luôn ngẩn người, dùng lời nói dễ nghe, gọi là ánh mắt mông lung, nếu dùng lời khó nghe, đó chính là ngốc trệ.
Nhưng mà bây giờ lại không giống. Thiên Tôn Thái Bình đứng ở trước mặt hắn lúc này, hai mắt lại sáng tỏ giống như sao trời.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận