Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1226: Yếu ớt như vậy?

 
 
 
Nhưng mà...
Trần Khuynh Địch đã nhìn ra! Không sai! Lúc này ở trong lòng của Trần Khuynh Địch chính là nghĩ như thế này: "Loại vẻ mặt này của lão ca thật là kỳ quái, khóe miệng hơi hơi co rúm, nếp nhăn trên khóe mắt thêm ra hai cái, yết hầu hơi hơi rung động, rõ ràng là đang nuốt nước miếng…tõ ràng chính là trang bức lật xe, không thể thừa nhận là mình không biết, chỉ có thể lộ ra biểu tình gắng gượng chống đỡ!"
Dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình, Trần Khuynh Địch đã phát hiện ra chân tướng, thế là hắn liền thân mật mở miệng nói: "Chẳng cần biết ngươi là ai, ở trong thiên hạ hôm nay, chỉ có một vị Hoàng Đế, đó chính là vị ở bên cạnh ta, về phần ngươi, mặc kệ ngươi là ai ở trong quá khứ, bây giờ cũng chỉ là bình dân mà thôi."
"Không nói ra thân phận của ngươi."
"Đó là Thánh Thượng lưu mặt mũi cho ngươi có biết hay không?"
Thân ảnh long khí: "..."
Vừa dứt lời, Thánh Thượng Đại Càn liền len lén ném cho Trần Khuynh Địch một cái ánh mắt "làm tốt lắm".
Không hổ là huynh đệ của ta!
Mà Trần Khuynh Địch thì là cũng ném cho Thánh Thượng Đại Càn một cái ánh mắt "việc nhỏ ".
Đa tạ đa tạ.
Bị Trần Khuynh Địch quấy rầy một cái như vậy, ánh mắt của rất nhiều chí cường giả lại rơi vào trên người của thân ảnh long khí.
Bất quá lần này đối phương lại không có tâm tình gì.
"Ngây thơ."
"Bất quá chỉ là khám phá ra thân phận của trẫm mà thôi, thế mà lại tự đại đến loại trình độ này, rõ ràng đều là Tà Thần, những Tà Thần xuyên việt như các ngươi thật đúng là kỳ quái."
"! ! !"
Lời này vừa được nói ra, những người khác còn chưa kịp phản ứng, Trần Khuynh Địch cùng với Thánh Thượng Đại Càn lại suýt chút nữa bị dọa gần chết.
Tà Thần xuyên việt! ? Không thể nào....chờ một chút!
Không đợi Thánh Thượng Đại Càn mở miệng, thân ảnh long khí liền chủ động tản đi long khí che lấp khuôn mặt của bản thân, mà lộ ra ở bên ngoài thì là một khuôn mặt của người trẻ tuổi, có một câu nói rất hay, nhìn người trước tiên nhìn xương, tướng mạo là có thể ngụy trang, nhưng xương cốt lại là căn bản của con người, cũng tượng trưng cho bản tính của con người.
Ví dụ như Trần Khuynh Địch, xem xét từ trên tướng mạo, từ trong ra ngoài đều lộ ra một cỗ ngu đần.
Mà vị trẻ tuổi này, thì là từ trong ra ngoài đều lộ ra một cỗ bá khí, cũng không phải là ở trên cao vị dưỡng thành bá khí, mà là bá khí bẩm sinh, phảng phất như Tiên Phật trên trời hạ phàm vậy, chỉ đứng ở nơi đó, liền mang theo một cỗ khí chất rung động lòng người một cách tự nhiên, nếu là người có tâm chí hơi yếu một chút mà nói, chỉ là nhìn thấy hắn liền sẽ sinh ra suy nghĩ thần phục.
"Khí chất Bá Vương! ?"
"Bá chủ bẩm sinh, thật sự là có loại người này?"
"Nói nhảm." So sánh cùng với những người khác kinh hãi không dứt, Thánh Thượng Đại Càn đối với chuyện này là không thèm ngó tới: "Đổi thành ta nghỉ ngơi ở bên trong Tổ Long Trung Nguyên mấy vạn năm, cũng sẽ có loại khí chất Bá Vương àny."
Trần Khuynh Địch: "Đúng thế!"
Không sai, khác biệt cùng với những người khác, Thánh Thượng Đại Càn chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy ngay bản chất của người trước mắt này.
Hơn nữa hắn còn chủ động lộ ra mặt mũi của mình.
Thân phận cũng trở nên dễ hiểu.
"Quả nhiên, Là Chân Long Thiên Tử Đại Thiên ngày xưa đúng không?"
"Không sai." Thiên Tử Đại Thiên hoàn toàn không có che giấu, cũng khinh thường che giấu, nói: "Chính là ta!"
"Ồ!"
Cái thế giới này luôn có một loại người như vậy, bọn họ sẽ không ra bài theo lẽ thường.
Bình thường là ở phía dưới loại tình huống này, cho dù là đám người Ngô Không, ở trong lòng đều là muốn nghe thử Thiên Tử Đại Thiên muốn nói cái gì, dù sao cũng là kẻ đứng sau màn ẩn tàng sâu đậm.
Nhưng có người thì lại không giống nhau.
Ý nghĩ của Trần Khuynh Địch thì lại bất đồng.
Hắn là đang tự hỏi như thế này: Thiên Tử Đại Thiên là kẻ đứng sau màn - Thiên Tử Đại Thiên là địch nhân, cho nên liền thừa dịp địch nhân nói nhiều xuất thủ đòi mạng hắn.
Về phần kế hoạch của kẻ đứng sau màn, chờ ta đánh chết hắn không phải là sẽ không thành vấn đề! Quá đơn giản?
Cho nên Trần Khuynh Địch liền ra quyền không có một chút do dự, hơn nữa còn trực tiếp thiêu đốt tinh huyết, cũng kích hoạt đống khiếu huyệt đã sắp mở ra vào thời điểm đám người Ngô Không truy sát lên, đấm ra một quyền, hư không đổ sụp, ngay cả tia sáng cũng đều bị thôn phệ, đồng thời cũng bạo phát ra ánh sáng chói mắt.
Một quyền khuynh thiên! Đây là phiên bản nâng cấp! Uy lực của một quyền này nếu nói một cách không khách khí, đã hoàn toàn đạt đến cấp độ Kích Toái Mệnh Tinh thượng phẩm.
Không cho Thiên Tử Đại Thiên cơ hội nói chuyện, một quyền như thiểm điện của Trần Khuynh Địch trực tiếp đánh trúng Thiên Tử Đại Thiên, vô luận là khí chất của ngươi có bao nhiêu bá đạo, khí chất Bá Vương mạnh bao nhiêu, ở dưới một quyền này đều biến thành tro bụi, Thiên Tử Đại Thiên mới vừa rồi còn cường thế cao ngạo liền bị đánh nổ trong nháy mắt.
Bùm! Giống như là bóng hơi vỡ tan vậy.
Thuận lợi đến nỗi ngay cả chính Trần Khuynh Địch cũng đều ngẩn ra.
"Con m* nó?"
"Yếu ớt như vậy?"
"Thất phu!"
Một giây sau, từ sâu trong lòng đất liền truyền ra một tiếng tiếng rống tức giận, phải hình dung như thế nào đây, giống như là vào thời điểm giáo viên trong lớp đang tuyên bố thành tích, thật vất vả mới đến phiên mình, mà mình lại vừa vặn làm bài kiểm tra rất tốt, đang chờ giao viên tuyên bố xong để trang bức, giáo viên liền nói đã làm mất bài thi...
Biệt khuất! Loại cảm giác trang bức bị cưỡng ép cắt ngang này khiến cho Thiên Tử Đại Thiên nổ tung trong nháy mắt.
"Ngươi cho rằng loại thủ đoạn này hữu dụng đối với ta sao?"
"Tổ Long bất diệt, ta chính là bất tử!"
"Bằng không năm đó lão gia hỏa Thuần Dương kia đã sớm tiêu diệt ta!"
"Hả?"
Lời này vừa ra, Thánh Thượng Đại Càn còn không có cảm giác gì, Trần Khuynh Địch lại là nhíu chặt lông mày.
Lão gia hỏa Thuần Dương? Loại xưng hô này không thích hợp a!
Có quan hệ đến sự tình người xuyên việt, Trần Khuynh Địch đã hiểu không sai biệt lắm, trên căn bản là một loại thủ đoạn để Thiên Đạo bù đắp bản thân, hệ thống thì coi như là một loại đầu tư của Thiên Đạo, trừ bỏ thời đại Thượng Cổ quần anh hội tụ, mỗi cái thời đại đều có hai vị người xuyên việt giáng lâm đến đại thế giới Trung Thổ.
Thời đại Thái Cổ là Man Thần Quân Vô Tà cùng với Triệu Man, thời đại trước mắt là hắn và Võ Càn Võ. Còn có thời đại Cận Cổ là Thuần Dương Đạo Tôn cùng với một vị khác, ở thời đại Trung Cổ có hay không thì không rõ ràng.
Nhưng ở bên trong suy đoán của Trần Khuynh Địch, thời đại Cận Cổ hẳn là Thuần Dương Đạo Tôn cùng với Thiên Tử Đại Thiên, hai vị này đều là người xuyên việt, kết quả cuối cùng là tương ái tương sát…
Vốn nên là như vậy, nhưng mà từ thái độ của Thiên Tử Đại Thiên đối với Thuần Dương Đạo Tôn còn có Tà Thần xuyên việt ở trong miệng của hắn…
Tình huống dường như là có một chút bất thường? Sẽ không phải là...
"Ngươi thật ra là Tà Thần sao?" Trần Khuynh Địch đột nhiên phúc chí tâm linh, toát ra một câu hỏi như vậy.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận