Phản Diện Siêu Cấp

Chương 572: Phù Không Chiến Hạm

 
 
 
"Đại ý chí a..."
"Ta có chấp niệm gì sao?"
"Hẳn là không có a."
Trần Khuynh Địch hấp háy mắt, nhớ lại những chuyện từ sau khi bản thân xuyên việt, từng hình ảnh hiện lên ở trong trí nhớ, có lẽ đã từng có đồ vật khiến cho Trần Khuynh Địch vô cùng e ngại, nhưng bây giờ hắn lại thấy được, cái biện pháp này đối với hắn mà nói là không đáng tin cậy một chút nào a.
"Hay là nghĩ biện pháp dùng ngoại vật để gia tăng tỷ lệ đột phá nhỉ?"
Đúng lúc này...
Ầm ầm! Hư không chấn động, ở trong bóng tối bình tĩnh trước kia, vào thời khắc này lại bỗng nhiên ánh lên một vệt sáng, vệt sáng càng lúc càng lớn, giống như là núi lửa bộc phát vậy, một cỗ khí thế khổng lồ phảng phất như một vị cự nhân khai thiên lập địa xuất hiện ở bên trong hư không, áp đảo vạn vật.
"Tìm được rồi."
Ở trong hư không bạo loạn, vị cự nhân vô hình kia bắt đầu cất bước, trong chớp mắt liền đi tới trước mặt của Đô Thiên Tọa.
Sau đó Trần Khuynh Địch liền nhìn thấy rõ ràng, đó là một đạo thân ảnh siêu phàm thoát tục, ở bên hông mang kiếm, tóc dài tới eo, phảng phất như thần tiên trong nhân gian.
Vào giờ khắc này, Trần Khuynh Địch cơ hồ là lệ nóng doanh tròng, mở miệng nói một cách chân thành: "Nghĩa phụ!"
Nhìn Trần Khuynh Địch trước mắt không hiểu ra sao quỳ ở trước mặt của mình, Ninh Thiên Cơ nhíu mày, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, nghĩa phụ thật là lợi hại."
Ông trời ơi, vì để rời khỏi mảnh hư không quỷ dị này, Trần Khuynh Địch đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp, nhưng chỉ có một màn trước mắt này là hắn tuyệt đối không có nghĩ tới, có trời mới biết vì sao Ninh Thiên Cơ ở xa cuối chân trời lại đột nhiên tiến vào bên trong hư không để tìm hắn, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là phụ tử tình thâm? Đương nhiên chuyện trọng yếu hơn là...
"Nghĩa phụ, mau nhìn đi! Ta đã lấy được kiện trấn cung chi bảo thứ hai mà Thuần Dương Đạo Tôn lưu lại ngày xưa!"
Trần Khuynh Địch vỗ vào vách tường cứng rắn của buồng lái, đắc ý nói ra đối với Ninh Thiên Cơ, mà Ninh Thiên Cơ thì cau mày gõ gõ vào lớp vỏ thép ở bên ngoài Đô Thiên Tọa.
"Khá thú vị, món đồ chơi này thật lớn a."
"Ách..."
Lời nói của Ninh Thiên Cơ lập tức khiến cho nụ cười của Trần Khuynh Địch cứng ở trên mặt.
Làm ơn! Đây chính là chí bảo mà Thuần Dương Đạo Tôn tốn một vạn năm mới có thể chế tạo ra, sao có thể gọi là đồ chơi đây? ! Hơn nữa vừa rồi ta còn dùng nó để tiêu diệt một vị Tà Thần a!
Dường như là nhìn ra sự bất mãn của Trần Khuynh Địch, Ninh Thiên Cơ cười cười nói: "Đương nhiên, món đồ chơi này đối với võ giả ở dưới Kích Toái Mệnh Tinh mà nói cũng được tính là rất không tệ."
"Bất quá đáng tiếc là hư tổn có một chút nghiêm trọng, đoán chừng còn phải mất mấy tháng thời gian mới có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong a."
Nhãn lực của Ninh Thiên Cơ cuối cùng cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, chỉ là gõ gõ ở trên Đô Thiên Tọa, thì đã có thể nhìn ra tình trạng của cỗ máy siêu lớn này.
"Được, liền lưu bộ cơ giáp này ở đây, nó đã nhận ngươi làm chủ, chỉ cần ngươi muốn, tùy thời đều có thể triệu hoán nó từ trong hư không đến bên người, trọng yếu là ngươi bây giờ, nếu ở trong hư không quá lâu, lấy trạng thái linh hồn của ngươi hiện tại, sớm muộn cũng sẽ tịch diệt triệt để."
"Ồ!"
Ninh Thiên Cơ chập ngón tay lại vạch một cái, một đạo kiếm quang liền xuyên qua Đô Thiên Tọa, rơi vào trên người của Trần Khuynh Địch, tiếp dẫn hắn ra từ bên trong khoang điều khiển, mà Đô Thiên Tọa mất đi người điều khiển thì là dần dần bắt đầu thay đổi hình dạng, tứ chi và hộp sọ cũng bắt đầu co vào và sắp xếp lại, cuối cùng hóa thành một chiếc chiến hạm dừng lại ở trong hư không.
"Quả nhiên." Nhìn Đô Thiên Tọa dần dần biến thành chiến hạm, Ninh Thiên Cơ sờ cằm một cái, lộ ra biểu lộ quả nhiên không ngoài sở liệu của ta.
"Ngày xưa vào thời điểm Thuần Dương tổ sư bước lên đỉnh cao, mỗi lần đi ra ngoài đều dùng một chiếc Phù Không Chiến Hạm để thay đi bộ, nhưng về sau chiếc chiến hạm kia lại mất tích không giải thích được, xem ra là tổ sư đã tiến hành cải tạo nó một lần nữa."
Trần Khuynh Địch: "..."
Đậu xanh rau má, nguyên lai là Đô Thiên Tọa còn được gắn thêm công năng Transformers a...Không thể không thừa nhận, vị Thuần Dương Đạo Tôn kia tuyệt đối là một vị quỷ tài đương thời ít có.
"Nhắc đến, nghĩa phụ thực sự là lợi hại a, ta hẳn là vừa mới tiến vào hư không được mấy ngày, ngài liền có thể tìm ra ta."
"Làm phiền nghĩa phụ động thủ, Khuynh Địch thật sự là cảm thấy rất hổ thẹn..."
Trần Khuynh Địch cảm thấy có một chút mất mặt, cúi đầu nói nhỏ, ngẫu nhiên còn ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Thiên Cơ đang đứng ở bên ngoài giống như thần linh.
Nghĩa phụ thực sự là cường hãn a!
"Khụ khụ!" Ninh Thiên Cơ ho khan một cái, sống lưng càng ưỡn thẳng hơn: "Biết rõ hổ thẹn là tốt rồi, ta cũng không thể bảo hộ ngươi cả một đời, ngươi phải biết rằng trên con đường tu hành có vô số lận đận, mạng sống mới là trọng yếu nhất, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, nếu như mạng sống cũng mất, vậy thì cái gì cũng sẽ mất."
"Nghĩa phụ dạy bảo rất đúng!"
"Về phần tại sao ta có thể tìm tới ngươi...Hừ hừ! Ngươi cho rằng võ giả Kích Toái Mệnh Tinh là giỡn chơi hay sao?" Ninh Thiên Cơ cười ngạo nghễ.
"Khuynh Địch ngươi có biết Kích Toái Mệnh Tinh là dạng cảnh giới gì hay không?"
"Kích Toái Mệnh Tinh?"
"Cái gọi là trời cao không tính là cao, lòng người còn cao hơn trời, Kích Toái Mệnh Tinh, chính là dùng võ đạo của bản thân lắng nghe bầu trời, đánh nát viên Mệnh Tinh thuộc về bản thân trong cõi u minh kia, một mực nắm giữ vận mệnh của bản thân ở trong tay của mình, đến cảnh giới này, xem như là bước một chân vào con đường siêu thoát."
"Khí vận mà những người tuổi trẻ các ngươi tôn trọng, đối với võ giả Kích Toái Mệnh Tinh mà nói căn bản là không hề có tác dụng."
"Đồng dạng, nếu vận chuyển khí vận, liền có thể hình thành ra rất nhiều Thần Thông ảo diệu, giống như là ta, dùng hai tay bấm niệm pháp quyết, còn không phải là trước biết 500 năm, sau biết 500 năm, chỉ là an nguy của ngươi, ta cho dù là nhắm mắt lại cũng đều có thể phát giác ra được, từ vạn dặm xa xôi chạy tới cứu ngươi tự nhiên cũng không phải là nói chơi!"
"Thì ra là vậy!"
Cảm thụ được ánh mắt sùng bái của Trần Khuynh Địch, khóe miệng của Ninh Thiên Cơ liền nhếch lên một chút.
Chuyện cho tới bây giờ, coi như nói cho Khuynh Địch bản thân ta kỳ thật chỉ là vào thời điểm dạo bước ở trong hư không ngoài ý muốn phát hiện ra khí tức Thuần Dương Cung, cho nên thử tìm một chút, kết quả là thấy được hắn...hắn hẳn là cũng sẽ không tin tưởng a?
Bằng không thì mặt mũi của chưởng giáo Thuần Dương Cung ta còn để vào đâu.
Trong lúc nói chuyện, Ninh Thiên Cơ đã bắt lấy linh hồn của Trần Khuynh Địch, lần theo khí tức đi tới vết nứt không gian mà Trần Khuynh Địch vận dụng Tả Toàn Thiên mở ra trước đó.
"Nơi này hẳn là nối thẳng đến Cơ Quan Thành của Mặc Môn a?"
"Vâng nghĩa phụ, ngài có muốn đi cùng hay không? Người Mặc Môn rất nhớ ngài!"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận