Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 225. Ruộng ngô chịu đựng hết tất cả mọi thứ 2

Chương 225. Ruộng ngô chịu đựng hết tất cả mọi thứ 2

Sắc mặt Vệ Thế Quốc trầm xuống.

Tất cả mọi người nghe thấy những lời này cũng bùng nổ.

Vương tứ thẩm là người đầu tiên mắng: “Là ai sinh con trai không có lỗ đít đi báo cáo thế, cái gì gọi là chủ nghĩa hưởng thụ, là ăn trứng gà của nhà nó hay là ăn gà nhà nó?”

“Người có thể làm chuyện thấy đức này trong thôn không có nhiều, nhất định là mấy nhà kia chạy không thoát được!” Vương Cương cắn răng mắng.

“Chính xác là nhà họ Đinh làm, nhà này thích nhất là làm chuyện thất đức, con dâu nhà họ Đinh ghen tị thanh niên tri thức Tô đến đỏ cả mắt lên còn gì!” Mã đại nương cũng mắng.

“Tôi thấy có khi là Trần Quế Hoa, chẳng phải là chị ta gặp ai cũng đều nói đây là chủ nghĩa hưởng thụ sao?”

“Tôi nhớ khi Trần Quế Hoa ở cữ cũng đã ăn hai con gà, còn có một làn to trứng gà nữa còn gì?”

“Đúng, khi đó không phải Thẩm Tòng Quân vẫn còn đi bộ đội sao, có tiền trợ cấp gửi về, cô ta sinh được bốn đứa con trai ít nhất cô ta cũng phải ăn đến mười mấy con gà, trứng gà thì còn sợ là phải đến một sọt, tôi thấy đây mới chính là điệu bộ của bà địa chủ đó!”

Khi chị dâu cả Thẩm tới thì nghe được những lời này, lập tức nói: “Ai đánh rắm cái gì đấy, tôi ăn nhiều như vậy bao giờ!”

“Còn dám nói không có sao? Không phải tiền mình kiếm được thì không biết vất vả, tiền Thẩm Tòng Quân kiếm được không ăn thì uổng mất.” Có người mắng lại.

“Còn không phải sao, có ai là không biết khi đó chị ta ngày nào cũng khoe khoang được ở cữ nửa tháng, ăn hai ba con gà còn gì?” Cũng có người ghen tị với chị ta.

“Chị ta sinh một đứa mà đã ăn nhiều như vậy, còn thanh niên tri thức Tô sinh hai đứa ăn nhiều hơn chị ta, vậy nói ra thì chẳng phải là cũng không có gì sao?”

“Có gì thì cũng không liên quan đến chúng ta, lại chẳng phải ăn của chúng ta.”

“Cũng chính là những loại người thất đức kia không nhận ra người tốt mới đi tố cáo những chuyện như thế này.”

“...”

Vệ Thế Quốc không để ý đến những câu nói cằn nhằn này, chỉ nhìn đội trưởng Mã, trong mắt mang theo sự căng thẳng.

Đội trưởng mã cho anh một sắc mặt trấn an, tỏ ý anh không cần quá lo lắng, vậy mới làm cho Vệ Thế Quốc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, anh biết hẳn là chuyện này đã được đè xuống rồi.

Đội trưởng Mã đảo mắt nhìn qua một vòng những xã viên trong thôn này, lúc này mới lạnh mặt nói: “Chuyện này là do ai làm, bên trên cũng không có nói, nhưng người này ở ngay trong đội sản xuất của chúng ta, có điều tôi cũng muốn nói cho người đó biết, người đó đã phí công vô ích rồi, chủ nhiệm công xã đã đích thân khen thanh niên tri thức Tô, nói thanh niên tri thức Tô có phúc, sinh đôi trai gái, muốn có sữa cho con nên ăn mấy con gà cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng cả, chẳng lẽ công xã chúng ta đã nghèo đến mức như vậy rồi sao? Nữ thanh niên tri thức gia nhập vào đội sản xuất công xã sinh được một đôi trai gái, ngay cả việc ăn mấy con gà mà cũng bị tố cáo, nếu như truyền ra ngoài chỉ sợ là làm cho những đội sản xuất công xã khác cười muốn rụng răng mất!”

“Còn không phải sao, tôi nghe nói đội sản xuất hạng nhất của huyện chúng ta, đội sản xuất Hồng Kỳ làm một trại gà lớn, nữ xã viên mà ở cữ sẽ đi mua hai ba con gà về để bồi bổ cơ thể, tĩnh dưỡng cho khỏe rồi mới tiếp tục đi làm để cống hiến. Thanh niên tri thức Tô có ăn mấy con gà mà đã có người đi tố cáo rồi!” Thím tư Vương mắng.

“Chủ nhiệm tự mình viết giấy phát, đây là đồ muốn thưởng cho thanh niên tri thức Tô, năm cân bột mì, hai cân đường đỏ, còn có hai cân táo đỏ và ba cân đậu nành nữa, đều là phần quà công xã cho thanh niên tri thức Tô, để cho thanh niên tri thức Tô tĩnh dưỡng khỏe lại thật nhanh, tiếp tục viết ra những bài viết hay để đăng báo, vì đã làm vẻ vang cho công xã cũng như đại đội chúng ta!” Đội trưởng Mã nói.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nóng rực, đúng là không ngờ đến, bị tố cáo mà không chỉ không bị phạt, lại còn nhận được phần thưởng nữa chứ!

“Tốt, tốt, tốt, lãnh đạo đúng là mắt sáng lại rộng lượng!” Mấy người Mã đại nương và Vương tứ thẩm đều rối rít nói.

“Thế Quốc, cậu đi lên nhận hộ vợ cậu đi, cũng nói cho vợ của cậu biết, bảo cô ấy không cần lo lắng đến những chuyện này, chủ nhiệm công xã ủng hộ cô ấy nuôi dưỡng con thật tốt!” Đội trưởng Mã nói.

“Cảm ơn ông Hai.” Vệ Thế Quốc lên nhận đồ, gật đầu nói.

“Về đi.” Đội trưởng Mã vỗ vỗ bả vai của anh, nói.

Khi ở công xã, đúng là đội trưởng Mã sợ hết cả hồn, nhưng nói thật ra thì ông ta lại cảm thấy vợ Thế Quốc ở tháng đúng là có hơi phô trương.

Nhưng mà dù có như thế nào thì ông ta cũng phải bảo vệ được người đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận