Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1037: Tiêu tan hiềm nghi lúc trước, tháo gỡ khúc mắc

Trong truyền thuyết, đan dược còn có thập giai!
Đan dược thập giai này được gọi là thần đan!
Nghe nói thần đan thậm chí có thể giống như linh vật thiên địa phát triển ra linh trí, thậm chí là huyễn hóa ra thân thể người!
Thần đan này chính là đáng sợ như vậy!
Nhưng đây thật sự là tồn tại trong truyền thuyết, tuyệt đối không có ai gặp qua.
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn.
Luyện chế đan dược không khó, có phương thuốc là được, linh lực của Diệp Thiên Dật cũng có thể đủ, bởi vì hắn có Thẻ Linh Lực Vô Hạn!
Nhưng điều khó nhất là thiên lôi đáng sợ này!
Có điều Diệp Thiên Dật có Thẻ Vô Địch.
Nhưng mà bây giờ, nếu như đã có Yêu Hậu và năm vị trưởng lão, thiên lôi đáng sợ này cũng không cần hắn đến chắn, tiết kiệm được một tấm Thẻ Vô Địch và Thẻ Linh Lực Vô Hạn, lại chả tốt hơn sao?
Rầm ___
Thiên lôi đáng sợ đánh xuống!
Diệp Thiên Dật cảm nhận một chút.
Sức mạnh của thiên lôi này có thể kém hơn uy lực của mười vị Thiên Thần cảnh gộp lại cùng nhau!
“Yêu Hậu!”
Sưu ___
Thân ảnh Yêu Hậu nhảy vọt vào hư không, một chưởng hướng lên trời!
Oanh ___
Lực lượng đáng sợ bạo phát ra.
Thiên lôi này có tổng cộng chín đạo, đạo sau mạnh hơn đạo trước, nhưng mà bọn họ đều là tồn tại đỉnh cấp, chặn lại thiên lôi không có chút độ khó nào!
Một lúc sau, thiên lôi kết thúc, thế giới yên tĩnh!
“Luyện thành rồi?”
Yêu Hậu hỏi một tiếng.
Nhị trưởng lão thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán, cả người giống như thoát lực!
Từ đây liền có thể nhìn ra, luyện chế một viên đan dược cửu giai rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn!
Nhị trưởng lão này tuyệt đối là tồn tại đỉnh cấp của đại lục! Nhưng vẫn rất mệt mỏi.
“Thành rồi!”
Nhị trưởng lão nói một câu.
Yêu Hậu mở lò luyện đan ra, một luồng linh lực thiên địa đáng sợ tràn ra, đồng thời kèm theo một mùi thuốc.
Nàng cầm đan dược bên trong ra.
“Nhóc, ngươi đúng là thần kỳ, Vô Thượng Thanh Tâm Đan toàn đại lục này đều không thể luyện chế ra, vậy mà ngươi lại có được phương thuốc.”
Đại trưởng lão nhìn Diệp Thiên Dật cười nói.
“Không thần kỳ vậy làm sao có thể làm Tà Đế đương thời, đúng không?” Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười.
“Ha ha ha! Phải, phải rồi!”
Đại trưởng lão cười nói.
Yêu Hậu cầm đan dược cho Giang Khuynh Nguyệt nuốt xuống.
“Như vậy có lẽ không sao rồi, ta cũng rời đi trước, Yêu Hậu, chuyện của nàng còn phải phiền ngươi đến giải quyết.”
Đại trưởng lão nhìn Yêu Hậu nói!
“Làm phiền năm vị trưởng lão rồi!”
“Chuyện nhỏ, nhóc, Trận chiến chư thiên cố gắng lên nhé!”
Soàn soạt___
Trong nháy mắt, bọn họ biến mất tại chỗ!
Yêu Hậu thở phào một hơi!
Nàng cũng không ngờ đến, khúc mắc nhiều năm như vậy được hắn giải quyết rồi!
“Tiên nữ sư tôn.”
“Hửm?”
Yêu Hậu quét mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ngươi lúc đó rốt cuộc có nhìn trộm không đó?”
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
Yêu Hậu : “…..”
“Không hề!”
Nàng nhàn nhạt trả lời.
“Ta không tin.” Diệp Thiên Dật cười lắc đầu.
Yêu Hậu lười để ý tới Diệp Thiên Dật, ánh mắt nhìn về Giang Khuynh Nguyệt, sau đó vung tay lên!
Lông mi thật dài của Giang Khuynh Nguyệt hơi rung động, sau đó nàng chậm rãi mở mắt ra.
Mới đầu, trước mắt có chút mơ hồ, nàng mơ hồ nhìn thấy một cô gái, khi đường nhìn dần dần rõ ràng, nàng không dám tin nhìn người đeo khăn che mặt trước mặt mình!
Đây là người nàng vừa tưởng niệm lại vừa không dám gặp!
Soàn soạt___
Ngay lập tức phản ứng của nàng là trực tiếp bỏ chạy!
Nàng không biết phát sinh chuyện gì, nàng không dám gặp Yêu Hậu, càng lo lắng chính mình sẽ phát điên công kích nàng, nếu là như vậy, nàng cho dù có chết cũng không tha thứ cho mình!
Yêu Hậu giơ nhấc tay, Giang Khuynh Nguyệt biến mất lại một lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Đi đâu?”
Yêu Hậu nhàn nhạt nói một câu.
Phù phù____
Giang Khuynh Nguyệt cúi đầu quỳ trước mặt Yêu Hậu.
“Sư……. Sư tôn....”
Giọng nói của nàng đang run rẩy.
Không phải là sợ, mà là không biết phải đối mặt như thế nào.
“Tác dụng phụ của m Nguyệt tâm pháp của ngươi đã hết rồi, ngươi cũng không cần lo lắng bản thân sẽ biến thành một ma đầu nữa.”
Yêu Hậu nhàn nhạt nói.
“Cái gì!?”
Giang Khuynh Nguyệt ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin!
“Muốn cảm ơn thì cảm ơn Diệp Thiên Dật đi, hắn lấy ra phương thuốc của Vô Thượng Thanh Hồn Dan.”
Giang Khuynh Nguyệt: ???
“Vô Thượng Thanh Hồn đan….. vậy cũng chính là nói…. ta….. ta đã hoàn toàn không sao rồi!?”
Nàng trừng lớn mắt!
“Không chỉ thế, ngươi đã có thể tùy ý sử dụng m Nguyệt tâm pháp rồi.”
Yêu Hậu nhàn nhạt nói!
Ngay lập tức Giang Khuynh Nguyệt vỗ một chưởng vào đan điền của mình.
Phốc___
Diệp Thiên Dật: ???
Yêu Hậu lại cũng không động!
Một luồng lực lượng cường đại tiêu tán trên thân nàng!
“m Nguyệt tâm pháp, ta… ta không cần nữa!”
Giang Khuynh Nguyệt quỳ ở đó nói!
Yêu Hậu nhìn nàng không nói!
Phù phù___
Giang Khuynh Nguyệt dập đầu với Yêu Hậu, đôi mắt phiếm hồng!
“Sư tôn, là Khuynh Nguyệt làm người thất vọng rồi…..”
“Đứng lên đi.”
Yêu Hậu nhàn nhạt nói.
“Không! Khuynh Nguyệt không đứng lên!”
Giang Khuynh Nguyệt quỳ ở đó, ngẩng đầu lại không dám nhìn thẳng Yêu Hậu.
“Những năm này Khuynh Nguyệt đã làm quá nhiều chuyện sai trái, không hy vọng xa rời sư tôn có thể tha thứ cho Khuynh Nguyệt, bởi vì Khuynh Nguyệt không xứng là đệ tử của người, Khuynh Nguyệt bằng lòng phế đi toàn thân tu vi, bắt đầu từ hôm nay, sẽ không để sư tôn phải nhìn thấy Khuynh Nguyệt, cũng sẽ không khiến cho sư tôn cảm thấy phiền lòng!”
Nói xong, nàng nâng tay lên!
Yêu Hậu vừa nhấc tay, thân ảnh nàng lùi về sau lảo đảo một chút.
“Rảnh rỗi thì quay về Yêu Tâm Phong đi.”
Yêu Hậu nói xong thân ảnh biến mất tại chỗ.
Giang Khuynh Nguyệt ngây người quỳ gối ở đó.
Diệp Thiên Dật cười đi qua đỡ nàng dậy.
“Trước đây ta và sư tôn có nói qua chuyện này, nàng trước nay chưa bao giờ trách ngươi.”
Diệp Thiên Dật nói.
Viền mắt Giang Khuynh Nguyệt hồng lên nhìn Diệp Thiên Dật.
“Thật sự.” Diệp Thiên Dật gật đầu tiếp tục nói: “Ngược lại tiên nữ sư tôn nói, nàng vẫn luôn tự trách chính mình, trách nàng không chăm sóc tốt cho ngươi, trách nàng lúc đó không nên thả ngươi đi vào lúc ngươi ngây thơ như thế, cũng trách nàng lúc đó không giữ ngươi lại Yêu Tâm Phong, mà tùy ý ngươi đi theo tông chủ m Nguyệt tông lúc đó, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.”
“Không! Sư tôn không sai!”
Giang Khuynh Nguyệt nói.
“Ngươi cũng không sai!” Diệp Thiên Dật nói.
Giang Khuynh Nguyệt nhìn Diệp Thiên Dật.
“Lời nói trước khi đi của sư tôn, ngươi không nghe rõ sao? Nàng muốn ngươi quay về, cũng chứng minh nàng không trách ngươi, lui một vạn bước mà nói, cho dù đã trách ngươi, nàng bây giờ cũng không còn trách ngươi nữa, lại lui một vạn bước mà nói, ngươi có quay về Yêu Tâm Phong mới có thể chăm sóc tiên nữ sư tôn, làm việc cho nàng, mới có thể chuộc tội, không phải sao?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Xì____”
Giang Khuynh Nguyệt cười ra tiếng.
“Bản tôn cần một tên nhóc đến an ủi??”
Nàng cười nhìn Diệp Thiên Dật.
Tim đập rất nhanh, bởi vì nàng rất căng thẳng, đồng thời nàng dường như cũng biết bản thân thật sự có thể bầu bạn bên cạnh sư tôn rồi!
“Vậy ngươi còn không phải nhờ tên nhóc ta đến giải cứu sao? Thật là!”
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
Giang Khuynh Nguyệt nhìn Diệp Thiên Dật.
“Đa tạ ngươi! Ngươi nói đúng, mặc kệ là ai có lỗi với ai, ta có thể quay về bên cạnh sư tôn, chuộc tội cũng tốt, chăm sóc nàng cũng thế, đây không phải đều là chuyện ta vẫn luôn tha thiết mơ ước muốn làm sao? Trước kia phế bỏ m Nguyệt tâm pháp sẽ chết, nhưng bây giờ sẽ không, cảm ơn ngươi, Diệp sư đệ.”
Giang Khuynh Nguyệt nhìn Diệp Thiên Dật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận