Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 877: Ta cũng là người coi trọng tương lai

Mặc dù, Diệp Thiên Dật biết, mỗi sự tra tấn mà mình phải chịu đựng đều có ích, hắn cũng cảm nhận rõ ràng sự lợi hại.
Tuy nhiên, những phương pháp mà Yêu Hậu này sử dụng để tra tấn thực sự rất khủng khiếp.
Nàng tra tấn như thế nào?
Cưỡng chế Diệp Thiên Dật uống các loại chất độc, không giải độc cho hắn hoặc để hắn tự giải độc, cưỡng chế bắt hắn hết lần này đến lần khác gắng gượng chịu đựng chống lại độc lực trong cơ thể, không được giải độc…
Sau đó, Diệp Thiên Dật đang thoải mái bước đi, tự nhiên lại có một thanh kiếm bay tới đâm xuyên qua người hắn, hoặc trong lúc nói chuyện phiếm với Kiếm Cổ, hắn rút kiếm ra và đâm Diệp Thiên Dật, hoặc nói chuyện với Kim Cát, không để cho Diệp Thiên Dật kịp phản ứng đã đánh hắn một cái tát như từ trời giáng, dường như cả mặt đất đều bị đập thành cái hố sâu trăm mét.
Lúc đầu hắn đau đến mức nước mắt tuôn rơi, cảm thấy mình sắp chết, hắn gào thét, sau đó âm thầm sử dụng Phép tạo hóa để phục hồi vết thương cho mình... Cuối cùng … Đây? Một thanh kiếm nữa lại tới.
Dù sao, Diệp Thiên Dật cũng đã phát hiện ra,Yêu Hậu đặc biệt ưu tiên huấn luyện khí lực của võ giả, hơn nữa Diệp Thiên Dật cũng nâng cao khí lực rất nhiều. Tuy rằng hắn đã bị hành hạ trong hai tháng…
"Lục sư đệ, Ngũ sư muội, mau tới đây, đêm nay, sư tôn khai ân, đây đều là trái cây Thiên giai, thoải mái ăn đi."
Kiếm Cổ thấy Diệp Thiên Dật và Tinh Bảo Bảo đi tới, mỉm cười chào đón.
Yêu Hậu cao quý ngồi ở nơi đó.
“Woaaa!”
Mắt của Tinh Bảo Bảo phát sáng.
“Ta đã lâu không được ăn mấy thứ hoa quả xa xỉ Thần giai này rồi.”
Diệp Thiên Dật ngồi đó mỉm cười.
“Dù sao, năm năm tới ngươi cũng không được ăn.”
Yêu Hậu ngồi đó và nhẹ nhàng nói.
Diệp Thiên Dật: ????
Động tác cầm trái cây của hắn hoàn toàn dừng lại!
Ta thèm vào!
Đã qua hai tháng, hắn phải đi tới bí cảnh mà Yêu Hậu đã đề cập tới để tu luyện, sau năm năm mới được ra ngoài, ở bên ngoài một tháng cũng không biết mình cần phải làm gì, rồi lại đi vào tu luyện năm năm nữa.
“Chỉ năm năm thôi, thế nhưng mà sư tôn à, ta phải đột phá Thiên Đạo cảnh trong hai tháng.”
Diệp Thiên Dật cắn một miếng trái cây, lập tức có linh lực thiên địa được truyển vào cơ thể hắn một cách mạnh mẽ.
Đúng vậy, trên thực tế, Diệp Thiên Dật vừa tới Yêu Tâm Phong để khảo nghiệm, bị đả thông kinh mạch khi ngâm mình trong bồn tắm dược liệu, rất có thể được thăng lên Thiên Đạo, nhưng trong hai tháng qua vẫn không được, bị cưỡng chế không thăng lên.
“Nền tảng của ngươi không chắc, nguyên nhân rất đơn giản, gần đây, cảnh giới của ngươi thay đổi quá nhanh, cũng không phải chuyện tốt.”
Yêu Hậu nói.
“Ta cũng biết điều này và ta cũng đang cố gắng để củng cố cảnh giới.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Không hiệu quả lắm, sau khi ăn xong thì đi đến sân sau.”
Yêu Hậu nói xong thì đi.
Diệp Thiên Dật liếc nhìn Kim Cát và Kiếm Cổ.
“Tam sư huynh, Tứ sư huynh, làm sao vậy?”
Trong khoảng thời gian này, Diệp Thiên Dật bị hành hạ điên cuồng, hắn luôn cảm nhận được một linh cảm xấu.
“Cho ngươi cảm nhận được sự tàn ác của xã hội.”
Kiếm Cổ cười nói.
“Hả? Nói cho ta biết đi.”
“Không nói đâu.”
Kiếm Cổ cười nói.
“Xí.”
Diệp Thiên Dật xoay cổ: “Hai tháng nay ta đều bị hành như vậy, ta vẫn không tin còn gì hơn nữa.”
Sau đó, Diệp Thiên Dật cắn một miếng trái cây thần giai và đi theo. Hắn lười đợi.
“Nữ sư tôn.”
Ở sân sau, Diệp Thiên Dật thấy Yêu Hậu đứng đó quay lưng về phía hắn.
“Muốn bị đánh như vậy cơ à?”
Diệp Thiên Dật bất lực cười: “Ta phát hiện ra rằng khi đến Yêu Tâm Phong, ta dường như rất thích cảm giác bị hành hạ.”
Yêu Hậu quay người lại và nhìn Diệp Thiên Dật.
“Đó là chuyện tốt.”
“Đó là một điều tốt, trong hai tháng qua, ta đã phát hiện ra thế giới mới. Mặc dù thể lực của ta tuy chỉ mới là Thánh quân cảnh thập giai, nhưng ta cảm thấy, cho dù ta không cần phóng thích linh lực phòng ngự thì Thiên Đạo nhất giai cảnh trực tiếp đánh lên người ta thì ta cũng không sao.”
Diệp Thiên Dật nói.
Đúng vậy, chính là khoa trương như vậy.
“Ngươi nói vậy cũng đúng, với khí lực hiện tại của ngươi, khi ngươi đạt được tới Thiên Đạo cảnh nhất giai, lực lượng của Thiên Đạo cảnh tam giai đánh vào người ngươi đoán chừng cũng chỉ lùi lại vài bước.”
Diệp Thiên Dật không nói lên lời.
Đúng vậy, đây là lợi ích của việc bị tra tấn trong hai tháng này! Thật đáng sợ!
Sau đó, hắn mở thuộc tính kim, thuộc tính thổ và phòng thủ tăng gấp đôi. Hắn mở ra cả Tà Khí Lẫm Nhiên, đệch? Chẳng phải cứ thế là bản thân Thiên Đạo cảnh nhất giai đánh Thiên Đạo cảnh thập giai sao?
Dường như là vậy.
Nhưng dường như không phải là nghịch thiên lắm, tại sao?
Bởi vì theo như Diệp Thiên Dật biết, Kiếm Cổ là Thánh Đạo cảnh đã đánh bại võ giả hàng đầu Tiên Vương cảnh lúc tham giai trận chiến chư thiên. Cũng không biết nó đã vượt qua bao nhiêu giai.
“Nó còn có thể được cải thiện được nữa không?” Diệp Thiên Dật hỏi.
Yêu Hậu lắc đầu: “Sắp xong rồi, phần còn lại là tùy vào may mắn của ngươi, nhớ kỹ, thứ mà một võ giả cần nhất là khí lực và linh hồn lực cường đại. Hầu hết các võ giả đều có quan điểm sai lầm, đó là khí lực sẽ lớn mạnh khi cảnh giới được cải thiện. Cho nên, họ không cần luyện tập. Nhưng ngược lại, khí lực lớn mạnh mới có thể vượt nhiều cấp để chiến đấu. Khi cảnh giới càng ngày càng cao, biểu hiện này càng rõ ràng hơn. Những người khác cũng sẽ thấy như vậy, đều là thiên tài hàng đầu, tại sao hắn vĩnh viễn không bao giờ có thể đánh bại ngươi.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Ta hiểu! Vậy thì tiếp theo…”
“Tiếp theo là mắt xích quan trọng thứ hai, nền tảng.”
“Nền tảng sao?”
Diệp Thiên Dật biết nền tảng, nói một cách đơn giản, ví dụ, ngươi đã thăng nhiều cấp một lúc, và ngươi cần củng cố cảnh giới, điều này cũng liên quan đến nền tảng.
Nhưng làm thế nào để cải thiện nền tảng đây? Diệp Thiên Dật chưa bao giờ nghe về điều này.
“Võ giả muốn đi được càng xa, nền tảng là không thể thiếu. Bây giờ có thể không cảm nhận được hậu quả của nền tảng không vững chắc nhưng khi ngươi đạt tới Tiên Vương cảnh, ngươi sẽ thấy cho dù có rất nhiều linh vật thiên địa, cơ hội và tài nguyên, nhưng cảnh giới của ngươi vẫn sẽ tăng lên rất chậm chạp.”
Diệp Thiên Dật gãi đầu: “Cảnh giới càng cao, tiến bộ càng chậm.”
“Những gì ngươi nói khác với những gì bản tôn nói.”
Diệp Thiên Dật có lẽ cũng hiểu điều đó.
“Làm cách nào để cải thiện?”
“Ngươi có chắc muốn cải thiện không?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Đương nhiên! Có lợi cho tương lai, ta chắc chắn nguyện ý.”
Diệp Thiên Dật đã phát hiện ra rằng những gì Yêu Hậu xem trọng không phải ở hiện tại mà là trong tương lai.
“Phế bỏ tu vi.”
Yêu Hậu nói.
Diệp Thiên Dật: ???
“Không phải chứ… Phế bỏ tu vi sao? Tu luyện lại một lần nữa ư?”
Diệp Thiên Dật sững sờ.
“Đúng vậy!”
Diệp Thiên Dật nuốt một ngụm nước miếng,
Hắn đại khái đã hiểu được nếu như ngươi tu luyện lại, cảnh giới của ngươi chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn, đồng thời, nếu như ngươi đã tu luyện hai lần thì nền tảng của ngươi tự nhiên sẽ rất vững chắc.
Diệp Thiên Dật nói một câu.
Yêu Hậu khá ngạc nhiên.
Vốn tưởng rằng phải giải thích nhiều với hắn cơ.
"Ta cũng là người coi trọng tương lai. Vì tương lai tốt đẹp, quay lại lần nữa thì cũng có sao đâu?"
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Rất tốt! Nằm xuống đi.”
“Nằm ngửa hay úp xuống vậy?” Diệp Thiên Dật cười hỏi.
“Đều được cả.”
Sau đó hắn nằm ở đấy.
Phịch
“A.”
Một tiếng hét vang lên trong đêm tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận