Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1247: Người đẹp cần được yêu thương

Diệp Thiên Dật thầm xuýt xoa.
Đệch!
Năng lực chiến đấu vượt cấp thế này có hơi khoa trương rồi đó!
Thiên sứ Ngạn hạ xuống cạnh Diệp Thiên Dật, yên lặng cất kiếm, không nói câu nào.
"Beep! Mạnh dữ vậy??"
"Không so sánh không có tổn thương mà, khoảng cách chất lượng của cường giả này có hơi bị lớn thì phải? Cao hơn người ta tận một giai mà một giây đã ngỏm rồi? Trong tình huống bình thường, cường giả đến cấp bậc này chiến đấu cùng cấp bậc có lẽ còn thua được, nhưng cũng không đến mức bẻ phát là gãy vậy chứ?"
"Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông trâu bò vậy ó hỏ? Kể cũng được phết đấy, chưa kể còn hội tụ đám ác nhân quái gở của đại lục! Có điều... Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông phải tấn công Thiên Việt tông thật à? Tông chủ Thiên Việt tông là minh chủ đấy, chẹp, cơ mà đánh một chút chắc cũng chả sao đâu ha, tiện thể vả mặt bọn họ, tăng oai phong cho Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông. Nhưng nếu còn đi quá, đến mức diệt cả Thiên Việt tông thì chính là không coi Chúng Thần Minh ra gì rồi!"
"Đúng thế, tuy Chúng Thần Minh sẽ không can thiệp vào chuyện Hạ vực, nhưng muốn làm khó Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông thì chả thiếu gì cách. Tùy tiện liên lạc với một tông môn lợi hại nào đó ở Hạ vực, bảo bọn họ tiêu diệt Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông, đấy cũng chỉ là chuyện tiện tay mà thôi! Thật không hiểu nổi tông chủ Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông nghĩ gì, tông môn bọn họ có ác nhân gia nhập thì cũng đành, bảo bọn họ thành thật một tí, thu mình một tí không tốt hơn à? Cứ nghênh ngang để bọn họ đi ra, lại còn dám coi thường Chúng Thần Minh tấn công Thiên Việt tông, đúng đỉnh!
"..."
Lăng Việt ngu người.
Mọe?
Cái mốc xì gì thế? Đống gì thế?
Mẹ nó? Khai tử môn phái của hắn thì sao?
"A Di Đà Phật, cô gái, add QQ không?"
Đường Tam Tạng chắp tay chào thiên sứ Ngạn.
Thiên sứ Ngạn lười nhìn hắn một cái.
"Cô gái, add QQ rồi có rất nhiều chỗ tốt với chúng ta đó, ngươi nghĩ mà xem, người là mỹ nữ, ta là tuấn nam, rất xứng đôi. Trừ lý do này ra, add QQ rồi, chúng ta cũng đã dệt nên một duyên phận thần kỳ, biết đâu chúng ta trở thành người yêu, với sắc đẹp của ngươi, vẻ đẹp trai của ta, đứa con chúng ta sinh ra sẽ vô cùng trác tuyệt. Con của chúng ta xuất sắc như vậy, sau này sẽ đạt được thành tựu đỉnh cao, tìm được nhiều vợ, nói không chừng còn giúp chúng ta thành thần."
"Vả lại, đối với ta và ngươi, hai người mỹ nữ tuấn nam ở dưới một mái nhà, ngày ngày nhìn thấy đối phương cũng rất chi là thích mắt, một khi đã thích mắt thì ngày nào cũng được vui vẻ, vui vẻ giúp sống lâu. Còn với con gái, vui vẻ chiến thắng tất cả các loạn mỹ phẩm dưỡng da, cho nên ấy..."
"Câm ngay, con lừa trọc kia!"
Thiên sứ Ngạn liếc hắn một cái, hờ hững nói.
Khóe miệng Diệp Thiên Dật giần giật, đừng nói đến Thiên sứ Ngạn, ngay cả hắn cũng không chịu nỗi lão lừa trọc ngốc nghếch này.
"A Di Đà Phật, chỉ cần mỗi người đều chủ động một chút, thế giới sẽ ngập tràn tình yêu, bần tăng chủ động, nhưng làm gì được hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình đây, duyên phận kỳ diệu không còn nữa."
Diệp Thiên Dật: "..."
Hết chịu nổi.
Diệp Thiên Dật nhìn sang Lăng Việt, nhếch môi nói: "Lăng tông chủ, tông môn ngươi thế này là không được rồi."
Tròng mắt Lăng Việt cứng đờ.
"Nghe lệnh của ta, mở đại trận hộ tông!"
Tròng mắt Lăng Việt đông lại hét lên!
"Ha ha ha —— "
Diệp Thiên Dật cười phá lên!
"Lăng tông chủ, không phải vừa rồi ngươi nói không mở sao? Không phải muốn cho chúng ta vào à? Sao giờ lại mở ra rồi?"
Diệp Thiên Dật giễu cợt.
Đối với Lăng Việt mà nói, trước đó hắn quả thật coi thường Diệp Thiên Dật, bây giờ vẫn xem thường, nhưng mấy trận chiến vừa rồi thật sứ đánh người ta choáng váng! Chưa kể hàng chục xe đua chở cơ man là bom nguyên tử, hỏa tử chưa biết cấu tạo uy lực ra sao, hắn sợ!
Ban đầu hắn cho rằng tên lừa trọc đó là thằng thiểu năng, đến đây còn dùng vũ khí nóng?
Sau đó thực chiến của Ngũ trưởng lão cho hắn thấy, không hề đơn giản chút nào! Má nó!
Ngươi nói thử coi, nếu không mở đại trận hộ tông, chẳng may mấy chục thứ kia đập cho, hắn sao mà chịu nổi!
Đánh lại? Không đánh được mới chết! Chỉ có thể khai chiến!
"Vừa rồi Bổn tông chủ thu hồi đại trận hộ tông đấy thôi? Chính ngươi không vào, giờ lại nói Bổn tông chủ không giữ lời? Diệp tông chủ, ngươi cũng thật thú vị."
Diệp Thiên Dật ngoáy lỗ tai.
"Ok!"
Lăng Việt nói: "Tất cả mọi người tập trung, sẵn sàng khai chiến với Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông!"
Cơ man cường giả của tông môn tụ về sau lưng Lăng Việt!
Tông môn bọn họ còn chưa thu đệ tử! Mỗi một tông môn đều phải đặt nền móng vững chắc rồi mới có thể thu đệ tử, bao gồm cả một chút danh tiếng, nếu không cũng chỉ nhận được một đám ăn bám. Bọn họ nào có rảnh đào tạo một đám sâu mọt chứ!
Còn với Lăng Việt, mọi thứ sẽ ngày một tốt hơn, hắn lên làm cái chức Minh chủ này, có danh tiếng, có không gian phát triển, rất nhiều người ngưỡng mộ danh tiếng mà tới! Tiên sư, loại không có mắt tấn công hắn. Cho dù công kích thất bại thì tông môn của hắn có ba lần đấu đơn, bại cả ba lần, đã thế còn có kẻ bị lôi kéo qua phe địch, đến lúc chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tông môn của hắn.
Lăng Thiên lo lắng nhìn.
Hiện giờ ngũ ca của hắn lên làm Minh chủ, con đường phát triển tương lai ắt sẽ thuận buồm xuôi gió, miễn là hắn không tìm đường chết thì có thể làm cả hoàng đế!
Nhưng hắn cũng rất sung sướng khi Diệp Thiên Dật não tàn tấn công, hắn không biết tại sao Diệp Thiên Dật muốn tấn công, nhưng đối với Lăng Thiên mà nói, đây chính là một chuyện tốt!
Chẳng qua, hy vọng Diệp Thiên Dật có thể đánh thắng, vậy thì tâm huyết của ngũ ca coi như uổng phí, rất khó trở lại như xưa!
Nhưng hắn có thể ư?
"Tông chủ, đại trận hộ tông này không yếu, cứ xông thẳng tới khá là nguy hiểm.
Độc Hoàng tới sau lưng Diệp Thiên Dật nói.
"Các ngươi có cách nào không?"
"Với kiểu tông môn đại trận này, nếu không lấy sức mạnh nghiền ép thì có hơi khó, tông chủ, trước đó ngài chưa suy xét đến điều này ư?"
Diệp Thiên Dật vuốt cằm.
Hắn không có thật, nhưng hắn tin mình có vô số cách để đánh hạ tông môn này, quan trọng vẫn là phải giảm đến thấp nhất những tổn thất!
"Diệp tông chủ, nếu đã không có biện pháp thì mời các vị về cho! Ngày khác Thiên Việt tông ta sẽ đến tông môn của ngươi làm khách."
Lăng Việt lạnh lùng nói.
Tổ sư! Dẫn có mấy người tới mà cũng dám tấn công bọn họ?
"Ta có thể thử."
Thiên sứ Ngạn thản nhiên nói.
"Ngươi?"
Diệp Thiên Dật nhìn nàng.
"Có thể thử một chút."
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm: "Được, vậy thì..."
"A Di Đà Phật!"
Lúc này, Đường Tam Tạng đứng ra nói.
"Người đẹp cần được yêu thương, để bần tăng lên cho!"
Diệp Thiên Dật: "..."
Má nó! Vậy chẳng khác nào nói Diệp Thiên Dật hắn không biết thương hoa tiếc ngọc à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận