Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 743: Nhưng ta sẽ nhìn lén.

Diệp Thiên Dật được Bắc Manh Manh đưa vào biệt thự.
"Ngươi thử mấy bộ này đi, ngắm thấy cái nào đẹp hơn, đám cưới ngày mai ngươi sẽ mặc bộ đó."
Diệp Thiên Dật ngớ người nhìn khắp cả phòng khách đã biến thành cửa hàng quần áo!
Đumé, ít nhất phải mấy trăm bộ âu phục, quần với giày ấy chứ?
"Không cần phải làm lố vậy chứ?"
Diệp Thiên Dật chịu rồi!
"Mai là một ngày quan trọng như vậy mà ngươi còn không cần? Rốt cuộc ngươi có coi trọng không vậy?"
Bắc Manh Manh thở phì phì nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
"Không, chúng ta đang diễn thôi mà."
"Vậy cũng không được, vậy ngươi cũng phải mặc, ngày mai có cả đống người quan trọng, cả người của Đế quốc Thiên Lâm cũng tới, ngươi còn phải trấn áp hiện trường chứ?"
"Ta thấy chỉ cần gương mặt đẹp trai này của ta là đủ để trấn áp rồi."
"Nói cũng phải... à nhầm! Đây là vấn đề hình thức, ví dụ như lúc đến dự tang lễ, ngươi không thể mặc đồ hiphop đúng không? Ngươi cũng phải làm cho bổn công chúa nở mày nở mặt nữa chứ, dù thế nào thì ngươi cũng là phò mã."
Bắc Manh Manh cảm thấy tất cả chuyện này không giống với những gì nàng nghĩ.
Nàng vốn định tìm một phò mã để đóng kịch, sau đó nàng chẳng thèm hỏi han tới hắn, hắn thích làm gì thì làm, chỉ cần không làm nàng mất mặt là được, đến lúc cần thì giả vờ tí là xong.
Thế mà thực tế thì sao, một ngày không thấy phò mã ‘giả’ là nàng lại không thoải mái, rất rất nhớ!
Trời ơi!
Ai bảo hắn đẹp trai như vậy làm gì chứ!
Trái tim của nàng cứ đập thình thịch liên hồi.
"Được rồi."
Diệp Thiên Dật nhún vai.
"Nhanh lên nhanh lên, ngươi chọn cho cẩn thận."
Diệp Thiên Dật nhìn qua: "Cái màu đen này đi, sáng mai dậy rồi ta mặc, giờ ta đi tu luyện đây."
Diệp Thiên Dật ngáp một cái.
"Không được không được, ngươi phải thử xem có vừa người không đã, sau đó bổn công chúa còn phải xem có ổn không."
Diệp Thiên Dật vò đầu.
"Được rồi được rồi."
Hắn không thể từ chối cười một cái, cầm đồ lên, cởi quần áo ngay tại chỗ.
"Ngươi làm gì vậy?"
Bắc Manh Manh vội vàng bịt mắt lại, gương mặt xinh đẹp hơi hơi phiếm hồng kêu lên.
"Thay quần áo đó."
"Lưu manh, ngươi thay quần áo đừng để bổn công chúa nhìn thấy!"
"Không phải ngươi che mắt rồi sao?"
"Nhưng mà ta sẽ mở ra một kẽ hở nhìn lén!"
Diệp Thiên Dật: "..."
Nói xong Bắc Manh Manh cũng ngây ngẩn.
"Aaaa!! Tóm lại là không được, ngươi vào trong phòng mà thay."
Diệp Thiên Dật dở khóc dở cười.
Nàng công chúa này, quá khác với hình ảnh một cô công chúa dũng mãnh lần trước gặp! Hay là do... mình quá đẹp trai nên nàng ngại ngùng?
Ừm... Xem ra là vậy.
Hầy, quyến rũ quá mà.
Bắc Manh Manh nhìn Diệp Thiên Dật đi vào phòng, thở phào nhẹ nhõm.
"Aaaaa!!"
Nàng ngồi xuống ghế sôpha đập gối bùm bụp.
Sao nàng lại bất cẩn như vậy chứ?
Lẽ nào mình thích hắn rồi?
Không thể nào không thể nào! Bắc Manh Manh lắc đầu quầy quậy.
Nàng là ai chứ? Nàng là Bắc Manh Manh đó, nàng là Thất công chúa đó! Nàng xuất sắc bao nhiêu, ánh mắt nàng cao chừng nào? Nàng mới gặp Diệp Thiên Dật được mấy lần, mới quen được bao lâu? Sao có thể thích hắn được?
Đúng... Chỉ là vì... Hắn quá đẹp trai, quả thật quá đẹp trai, làm nàng bổ mắt quá, nên cảm tình cũng tăng cao!
Ừm, chính là vậy.
Cốc cốc cốc ——
Đúng lúc này có người gõ cửa, Bắc Manh Manh ra mở cửa.
"Điệp phi nương nương, ngươi... có chuyện gì không?"
Bắc Manh Manh kinh ngạc nhìn người đến.
Nàng không quen Điệp phi.
Kỷ Diệp đứng ở cửa, mỉm cười nói: "Không có chuyện gì. Ta cũng mới vào cung nên muốn đi thăm thú khắp nơi một chút, không ngờ lại trùng hợp đi đến chỗ của Thất công chúa, thế là dứt khoát vào thăm luôn."
"Mời vào, Tiểu Đình, rót nước."
"Điệp phi nương nương không đến chỗ hoàng huynh sao?"
Bắc Manh Manh hỏi.
"Không đến, sao nhất định phải đến chứ?"
"Vậy hoàng huynh không đến chỗ Điệp phi nương à?"
Kỷ Điệp mỉm cười lắc đầu.
"Lạ thật, Điệp phi nương nương xinh đẹp như vậy, có người đàn ông nào mà nhịn được, huống chi là hoàng huynh ta chứ?"
Bắc Manh Manh uống một hớp nước.
"Không biết, có lẽ... Hắn muốn biếm ta vào lãnh cung rồi cũng nên?"
Kỷ Điệp mỉm cười nói.
"Điệp phi nương nương nói đùa rồi, sao có chuyện này được." Bắc Manh Manh cười một tiếng.
"À? Phò mã của công chúa điện hạ đang ở đâu rồi? Hắn còn chưa về ư?"
Kỷ Điệp vô tình hữu ý hỏi một câu.
Bắc Manh Manh nhìn Kỷ Điệp
Chẳng lẽ Điệp phi nương nương có ý với Diệp Thiên Dật? Đặc biệt đến tìm hắn?
Không thể nào? Sao nàng dám có ý gì chứ? Nàng là phi tử của đế vương cơ mà! Lại còn dám trắng trợn như vậy?
"Về rồi, ngày mai là đám cưới của chúng ta, chắc chắn phải về chứ, giờ vẫn còn đang thử quần áo."
"Chúc mừng công chúa tìm được người chồng tốt, ngày mai ta nhất định sẽ tặng đại lễ."
Kỷ Điệp mỉm cười.
"Ngươi có thể tham gia là quá tốt rồi." Bắc Manh Manh cười hì hì nói.
"Điệp phi nương nương tới tìm Diệp Thiên Dật để bàn chuyện hợp tác sao?"
Kỷ Điệp hơi sửng sốt.
Hợp tác?
Vậy xem ra đây là cách thoái thác của Diệp Thiên Dật với nàng.
"Ừm... Đúng vậy?"
Lúc này Diệp Thiên Dật đi ra.
Đậu móe!
Khó chịu chết mất!
Thoái mái nhất vẫn là mấy bộ quần áo đơn giản.
"Điệp phi, sao ngươi lại tới đây?"
Diệp Thiên Dật thấy Kỷ Điệp, sau đó... có hơi khó kìm chế.
Tối nay Kỷ Điệp ăn mặc cực kỳ sexy, đây chắc là áo ngủ nhỉ? Không khác gì lắm, chính là lụa mỏng, mỏng đến mức làm người ta tức lộn ruột, thậm chí có thể loáng thoáng thấy được da thịt trơn bóng, nhưng chỉ dừng lại ở đó chứ không lộ hẳn, dù sao cũng không phải chỉ có hai người Diệp Thiên Dật và nàng, nàng vẫn phải dè dặt một chút.
"Tới thăm Thất công chúa."
Kỷ Điệp nhìn Diệp Thiên Dật, nháy mắt một cái, hàm ý rất rõ ràng.
Diệp Thiên Dật: "..."
"Tiện thể chúc phúc hai người trước hôn lễ."
Kỷ Điệp cười mỉm.
Hai cô gái nhìn Diệp Thiên Dật, mắt sáng rỡ!
Bắc Manh Manh còn chả nghe được Kỷ Điệp đang nói gì, đầu óc nàng đang mải quay cuồng.
Đẹp... Đẹp... Thật là đẹp quá đi!
Aaaaa!!
Không chịu nổi! Thật sự không chịu nổi!
Diệp Thiên Dật mặc âu phục, quá đẹp... đẹp bùng nổ!
Đến nỗi nàng có cảm giác, nếu giờ Diệp Thiên Dật có xoa đầu hay ép nàng vào tường, sợ rằng nàng cũng sẽ ngoan ngoãn theo hắn vào phòng mất thôi.
[Ting... Tiến độ nhiệm vụ chinh phục Bắc Manh Manh: 50%]
Diệp Thiên Dật: "..."
Thật luôn, 50% tiến độ chinh phục Bắc Manh Manh đều là nhờ vào sự đẹp trai của Diệp Thiên Dật chứ hắn cũng chưa cần làm gì luôn!
Đối với một cô gái mê luyến sắc đẹp đến cực điểm, Diệp Thiên Dật đơn giản là quá quyến rũ, quyễn rũ chết người.
Kỷ Điệp nhìn Diệp Thiên Dật.
Người này... thật sự đẹp trai đến mức làm người khác phải sôi máu!
"Có đẹp không?"
Diệp Thiên Dật hỏi Bắc Manh Manh.
"Đẹp... Đẹp..."
Bắc Manh Manh nuốt nước miếng, sau đó phục hồi tinh thần, vội quay ngoắt đấu sang một bên.
"Còn ngươi?"
Kỷ Điệp mỉm cười gật đầu: "Quyến rũ chết người, sau này ta sẽ mở một công ty, mời phò mã đến làm đại diện hình ảnh được không?"
Diệp Thiên Dật nhún vai ngồi xuống, duỗi tay ôm Bắc Manh Manh vào ngực.
"Cát xê cao là được."
Bắc Manh Manh: "..."
--------------
Đăng 1 chương load 5 phút hic
Bạn cần đăng nhập để bình luận