Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1972: Quá khứ

Còn phải nói, bởi vì Diệp Thiên Dật vô cùng đẹp trai, thật sự khiến cho bọn họ có không ít thiện cảm.
Huống chi, mặc dù Diệp Thiên Dật còn là ân nhân của bọn họ.
Chỉ có một điểm không hài lòng, chính là con gái của bọn họ bị tên này chà đạp.
“Bái kiến qua hai vị tiền bối.”
Diệp Thiên Dật cúi đầu chào.
Nói thật thì Diệp Thiên Dật cực kì phấn khởi!
Chuyến đi của hắn lần này đến Cửu Trọng Thiên, thật ra một phần lớn lý do là để tìm cha mẹ ruột của Lâm Nhược Nhược!
Mà bây giờ, hai người này rất có thể là cha mẹ của Lâm Nhược Nhược!
Diệp Thiên Dật đương nhiên rất là vui!
Đến lúc mà bản thân phải rời đi, giao Lâm Nhược Nhược cho bất cứ kẻ nào cũng không bằng giao cho cha mẹ ruột của nàng.
Bản thân còn chưa đi tìm, thế mà không ngờ cha mẹ ruột của nàng lại tìm đến tận cửa rồi.
“Không cần khách sáo.”
Lâm Thiên Diệc lên tiếng đáp lại một câu.
“Chuyện là như thế này, lần này chúng ta đến đây là vì Nhược Nhược.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Vâng, ta có biết sơ sơ.”
Liễu Di Quân nhìn Diệp Thiên Dật chào hỏi, sau đó cảm kích nói: “Thật sự hết sức cảm ơn ngươi, chúng ta đã nghe chuyện trước đây ở Ngũ Trọng Thiên rồi, nếu như không có ngươi thì Nhược Nhược nhất định đã xảy ra chuyện.”
Diệp Thiên Dật nói: “Không sao, không có chuyện gì lớn cả.”
“Không! Thật sự rất cảm ơn ngươi.”
Sau đó Liễu Di Quân nói: “Đặc biệt là ngươi không đối xử nàng như nô lệ thực sự.”
Trái lại Diệp Thiên Dật chẳng nói gì cả.
“Tiểu Diệp, nàng hẳn con gái của chúng ta, chỉ là chúng ta cảm thấy có lỗi với nàng, và chúng ta không biết phải đối mặt với nàng như thế nào, rất mong ngươi có thể giúp đỡ.”
“Kính nhờ ngươi.”
Liễu Di Quân nhìn Diệp Thiên Dật rồi thi lễ.
“Tiền bối không cần như thế này. Nói thật, ta đưa Nhược Nhược đến Cửu Trọng Thiên cũng là để tìm cha mẹ ruột của nàng. Ta đã nói với nàng về chuyện này, ta có năng lực có thể thôi diễn thiên cơ. Kết quả ta thôi diễn ra là cha mẹ của Nhược Nhược đang ở Cửu Trọng Thiên, nên mới dẫn nàng tới đây.”
“Hóa ra là như vậy!”
Bọn họ dường như cũng hiểu được đại khái, tại sao đứa nhỏ này lại có thể tự mình tìm được ba cuộn giấy da, chẳng lẽ đây là nhờ khả năng thôi diễn thiên cơ?
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Bởi vì ta có một số chuyện sẽ rời đi sớm, mà ta không thể đưa Nhược Nhược đi cùng, vì vậy ta mới cần khẩn cấp tìm một nơi an toàn để nàng có thể ở lại, nếu không tìm được cha mẹ ruột của nàng, ta có thể sắp phải xếp nàng đến ở Linh Lung Hải.”
“Ra là vậy.”
Bọn họ gật gật đầu.
Thật ra Diệp Thiên Dật thành khẩn nói như vậy, bọn họ cũng nguyện ý tin tưởng.
“Chỉ là ta cần phải xác định lại xem các người có phải là cha mẹ ruột của Nhược Nhược thật hay không.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Chắc hẳn là đúng vậy được, bởi vì ngươi hẳn có thể nhìn ra được, chúng ta và Nhược Nhược có vài nét tương đồng với nhau.”
Liễu Di Quân nói.
“Có vài nét, thế nhưng không đủ.”
“Con gái chúng ta có một nốt ruồi ở lông mày trái, Nhược Nhược cũng có, và điều quan trọng nhất là mông trái của con gái chúng ta có một vết như vậy.”
Liễu Di Quân vội vàng lấy bức ảnh ra đưa cho Diệp Thiên Dật để chứng minh.
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua.
Thành thật mà nói, những điểm này thực sự đủ để làm rõ thân phận rồi.
“Ta nghĩ ngươi cũng phải rõ ràng đi?”
Lâm Thiên Diệc dùng ngữ khí đặc biệt hỏi.
Cảm kích Diệp Thiên Dật là một chuyện, thế nhưng tên tên nhóc thối này lại chà đạp con gái bọn, ngươi nói xem, phận làm cha làm mẹ có thể chấp nhận được sao?
Đương nhiên là không chịu được rồi, thế nhưng nghĩ lại thì họ không có tư cách mà khó chịu, bởi vì họ chưa bao giờ chăm sóc con gái của mình.
“Hả? Ta tại sao phải rõ ràng?”
Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu hỏi.
“Ngươi có thể không rõ được sao?” Lâm Thiên Diệc hỏi.
“Trời! Tiền bối, sao người hỏi ta câu hỏi này, Nhược Nhược cũng chưa nói với ta về nó, làm sao ta biết được.”
Diệp Thiên Dật nhún vai nói.
“Ta nói này tên nhóc, ngươi còn giả bộ ngu ngốc, chưa phải từng nhìn thấy rồi chứ.”
Lâm Thiên Diệc nói.
Diệp Thiên Dật: “.........”
“Này này, người nói vậy là vu cáo hãm hại ta rồi, ta vì sao mà lại từng nhìn thấy chứ.”
Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
“Ngươi...... hẳn không phải...... đã từng động vào Nhược Nhược sao?”
Lâm Thiên Diệc kinh ngạc hỏi.
“Ôi trời ạ, hóa ra ý của tiền bối là như thế này, ta thật sự không có.”
Diệp Thiên Dật nhún vai nói.
Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
“Thật sự là không có sao?”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: “Đúng vậy, ta lúc đó mua Nhược Nhược là vì cảm thấy nàng đáng thương thôi, hơn nữa ánh mắt của nàng, bộ dạng yếu đuối cực kì khiến ta cảm động, ta không muốn nàng phải chịu ức hiếp, sau đó mang theo nàng, bao gồm cả khế ước nô lệ, ta đã xé nó ra từng mảnh ngay tại phòng đấu giá. Ta thực sự chưa bao giờ chạm vào nàng.”
“Hahaha! Hahaha!”
Lâm Thiên Diệc không ngừng cười lớn, vỗ lên bả vai Diệp Thiên Dật.
“Tên nhóc tốt! Ta rất thích ý của ngươi! Hahaha! Ngươi thật sự hợp ý ta!”
Diệp Thiên Dật: “...........”
Quá nhẹ nhõm rồi! Mọi sự bứt rứt ở trong lòng trong phút chốc đều tiêu tan đi rồi!
Ánh mắt nhìn Diệp Thiên Dật đơn giản là tràn đầy sự hài lòng.
Liễu Di Quân ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
Hắn là một thanh niên cứng cáp, Nhược Nhược xinh đẹp đến vậy lại còn ngoan ngoãn nghe lời hắn, trong tình huống như vậy, hắn lại chưa bao giờ động vào Nhược Nhược. Người này quả là lương thiện và hiền lành...
Chính nhân quân tử?
Nếu như hắn biết được người khác nhìn hắn như thế, hắn thật sự cười chết.
Hắn không phải là một chính nhân quân tử gì, hắn vừa vặn chỉ có chút lương tâm mà thôi.
“Đủ rồi, ngươi đang làm đau hắn đấy.”
Liễu Di Quân vỗ vỗ Lâm Thiên Diệc.
“Ha ha ha.”
Sau đó Lâm Thiên Diệc giơ ngón tay cái lên cho Diệp Thiên Dật: “Làm tốt lắm.”
Thân là đàn ông, hắn thật quá hiểu chuyện!
Một cô gái xinh đẹp như thế kia, ngươi có thể làm gì nàng tùy thích, nhưng ngươi lại chưa từng đụng vào nàng!
Thật ra mà nói, người đàn ông như thế này không chỉ khiến cho người khác hài lòng, mà là khiến người khác khâm phục.
Trừ phi hắn không thích con gái.
Diệp Thiên Dật sau đó nói: “Thế nhưng tại sao Nhược Nhước có thể đến Ngũ Trọng Thiên được?”
“Aiya.”
Diệp Thiên Dật hỏi đến câu này, hai người bọn họ cùng đồng thời thở dài một tiếng, có thể thấy rằng cảm xúc của họ không vui và họ rất mặc cảm, đây cũng là quá khứ mà họ không muốn nhắc lại.
“Đó là..... sự việc của 16 năm trước.”
Lâm Thiên Diệc vung tay lên, xuất hiện mấy cái ghế ở bên cạnh, tỏ ý bảo Diệp Thiên Dật ngồi xuống.
Diệp Thiên Dật ngồi xuống rút một điếu thuốc ra.
“16 năm trước, Minh Thần điện lúc đó cũng không phải được gọi là Minh Thần điện, chỉ là một thế lực nhỏ rất bình thường, mà sức lực của ta lại không đạt đến trình độ cao, khi đó, cảnh giới của Thiên Hoàng Bác trong Thiên Hoàng cung cao hơn ta rất nhiều, nhưng hắn cũng không phải là tông chủ của Thiên Hoàng cung.”
Lâm Thiên Dật sau đó lại nói: “Thực ra trước đây, chúng ta đã nhận ra điều đó từ rất sớm, chúng ta đều là sư môn, sau đó vì đủ thứ các loại nguyên nhân mà trở thành kẻ địch của nhau, hắn cũng muốn tìm cách để giết ta, hại ta.”
“Vì phụ nữ?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Gần như vậy! Một trong những lý do quan trọng.”
Lâm Thiên Diệc liếc mắt nhìn Liễu Di Quân một lúc, sau đó nói với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận