Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2122: Lần này xấu hổ rồi

Tô Ngữ Ninh nghĩ đến khả năng này, cực kỳ chấn động!
“Tiểu thư nhận ra hắn? Hay là hắn nhận ra tiểu thư?”
Lão giả kia dò hỏi.
Xưng hô từ hội trưởng biến thành tiểu thư, đủ để thấy quan hệ bọn họ rất thân mật, tín nhiệm! Nếu không cũng không thể biết tình hình của Tô Ngữ Ninh, bởi vì dị hỏa trong người Tô Ngữ Ninh, chắc chắn sẽ thu hút sự ham muốn của cả đại lục.
“Không!”
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Ngữ Ninh tỏa ra trí tuệ.
“Tuyệt đối không phải vì hắn quen biết bản tôn, là hắn dò xét được tình hình của bản tôn!”
Tô Ngữ Ninh nói.
Dò xét khi nào?
Bọn họ có bắt tay!
“Cái này? Điều đó thể hiện y thuật của hắn rất giỏi, nhưng hắn trẻ tuổi như vậy...”
“Có lẽ đúng là như thế.”
Sau đó Tô Ngữ Ninh vung tay lên, một bức tranh xuất hiện trước mặt nàng.
Bức tranh này chính là hình ảnh bọn họ bắt tay trước đó.
“Là hắn!”
Lão giả kia đột nhiên chau mày.
“Người nào? Trưởng lão quen biết sao?”
“Phía thành Trường Thiên, là người hiện tại Cửu Thiên tông đang truy nã, lão phu theo nữ đế Hoàng Tuyết khôi phục Vạn Yêu Lâm, vừa rồi đi ngang qua thành Trường Thiên, nghe nói là đã hạ độc chết Thất thiếu chủ của Cửu Thiên tông.”
“Hạ độc chết, vậy không thành vấn đề, chờ một chút!”
Tô Ngữ Ninh đột nhiên nghĩ đến điều gì.
“Bản tôn nhớ hội trưởng Trương Hải của phân hội thành Trường Thiên nói, người hạ độc chết thiếu chủ Cửu Thiên tông chính là người bán Thần Long huyết cho Ngũ Nguyệt thương hội.”
“Là hắn!”
Lúc này đến lượt lão giả kia chấn động.
“Tiểu thư! Người nhìn đôi găng tay này.”
Lão giả kia nhìn tấm ảnh của Diệp Thiên Dật nhận ra điều gì đó.
“Không phải chỉ là một đôi găng tay bình thường sao?”
“Nếu như lão phu không nhìn lầm, cái này hình như là găng tay Đạo Thần!”
“Cái gì? Găng tay Đạo Thần của Đạo Thần tiền bối?”
Tô Ngữ Ninh kinh ngạc.
“Vâng! Hình như là vậy!”
Đạo Thần là một vị cường giả vô cùng đỉnh cấp ở đại lục này, nổi tiếng ở đại lục với cái tên Hiệp Đạo!
Nổi tiếng là bởi vì, một mình hắn trong thời gian ngắn ngủi ba tháng, trộm đồ của một tông môn thế lực không thấp không còn một mảnh, mà thậm chí không có ai phát hiện ra!
Hắn cũng là ác mộng của mỗi một người, bởi vì ngươi chỉ cần thoáng gặp hắn, những đồ trên người ngươi sẽ không cánh mà bay! Cho nên, rất nhiều người bội phục hắn, nhưng tất cả mọi người đều không muốn tiếp xúc với hắn.
Ai cũng không muốn vô duyên vô cớ bị mất đồ.
Mọi người đều biết, bởi vì ngoại trừ thủ đoạn ăn cắp của Đạo Thần ra, hắn có một đôi găng tay, đôi găng tay gọi là găng tay Đạo Thần! Hắn cũng là bởi vì năng lực của găng tay Đạo Thần này mà như hổ mọc thêm cánh.
Nhưng mà, ba ngàn năm trước, Đạo Thần cũng gặp phải kì phùng địch thủ của chính mình. Hắn thân là Đạo Thần, mà găng tay Đạo Thần lại bị người khác lấy trộm.
Khi đó cũng gây chấn động cả đại lục, thậm chí Đạo Thần đích thân tuyên bố với đại lục, muốn phân cao thấp với người đã trộm găng tay của hắn, thế mà ba ngàn năm rồi, không có ai đáp lại hắn.
Găng tay Đạo Thần cũng trở thành vật đã biến mất.
“Trưởng lão, ngài chắc chắn chứ?”
“Lão phu là bạn tốt nhiều năm với hắn, hắn trộm đồ của lão phu cũng không biết bao nhiêu mà đếm, hình dáng của đôi găng tay kia lão phu đương nhiên nhớ rõ! Chính là cái này! Chỉ là không thể xác định rốt cuộc cái này có phải găng tay Đạo Thần hay không, hay chỉ là mô phỏng, tiểu thư, người xem có bị mất thứ gì không là biết rõ.”
Tô Ngữ Ninh sau đó kiểm tra một lượt đồ vật của mình.
“Thiếu đi hai linh khí Thần Hư cấp.”
“Gấm Thiên Vũ Linh Lung còn không?”
Lão giả vội vàng hỏi.
“Vẫn còn”
Tô Ngữ Ninh thở dài nhẹ nhõm.
May mắn cái này không bị trộm.
“Vậy chứng minh là đúng, cái này đúng là găng tay Đạo Thần.”
Lão giả kia trầm ngâm.
“Không ngờ, ba ngàn năm sau, găng tay Đạo Thần đã rơi vào tay một tên tiểu bối, tiểu thư, còn bị mất thứ gì không?”
“Không có.”
Tô Ngữ Ninh lắc đầu, đột nhiên nàng phát hiện ra điều gì.
Dưới khăn che mặt, khuôn mặt không nhịn được đỏ lên.
Đáng ghét.
“Sao thế?”
“Không có gì!”
Nàng lắc đầu.
“Trưởng lão, việc này không được tiết lộ, tin tức về găng tay Đạo Thần cũng đừng nên nói với tiền bối Đạo Thần.”
“Vì sao?”
“Bản tôn tự có cách.”
“Vâng!”
Tô Ngữ Ninh sau đó nói: “Lên đường, đến Vạn Độc tông!”
Đã lâu như vậy, hắn chắc chắn đi xa rồi.
Nàng không thể chắc chắn rốt cuộc người kia có đến Vạn Độc tông hay không, hắn nói là đi, nàng nhất định phải đi một chuyến!
……
Một bên khác, Diệp Thiên Dật lái xe ngựa đưa Tiểu Tử Nhi quả thật đi xa rồi.
“Hai linh khí Thần Hư cấp, quả nhiên mạnh mẽ, tùy tiện mang theo hai linh khí Thần Hư cấp trên người, đặt ở bên ngoài thế nào cũng là trình độ tuổi trẻ thế lực Thần cấp thượng vực của Chúng Thần Chi Vực, huống hồ trên người nàng cũng không chỉ là linh khí Thần Hư cấp.”
Diệp Thiên Dật tiện tay bỏ linh khí vào trong nhẫn không gian của mình, sau đó trong không gian của găng tay Đạo Thần còn thấy một vật khác.
Diệp Thiên Dật vươn tay ra, vật kia hiện ra trong tay.
Đó là một cái… … áo lót sát người màu trắng của con gái.
Diệp Thiên Dật: “...”
Hả cái này?
Găng tay Đạo Thần này quả thật là ngẫu nhiên trộm thứ gì đó trên người họ, là bất kỳ vật gì! Trong nhẫn không gian, trên người, đều sẽ trộm lấy!
Cho nên, quần áo ngươi mặc trên người, vậy đương nhiên cũng là thứ ở trên người, hiển nhiên có xác suất bị trộm!
Khó xử nhất chính là, áo khoác của ngươi trực tiếp biến mất, đây là điều khó xử nhất khi bị trộm.
Nhưng chuyện này bình thường sẽ không xảy ra, bởi vì bình thường đồ bị trộm cơ bản đều là đồ có linh lực, cho nên bình thường quần áo sẽ không bị trộm.
Mà sở dĩ cái áo lót này bị trộm, cũng là bởi vì cái áo lót này có linh lực, là một linh khí, giống với Nhuyễn Tiên Giáp mà Đoan Mộc Huyên cho mình, chỉ có điều cái này lợi hại hơn, trực tiếp thành áo quần luôn.
Mà cái này chắc chắn là mặc sát người, mùi của áo lót này, nếu không phải là mặc lên người không có khả năng dính vào.
“Chết tiệt! Thật xấu hổ.”
Diệp Thiên Dật gãi đầu.
“Ồ? Trong tay đại ca ca là áo quần của vị tỷ tỷ vừa rồi sao?”
Tiểu Tử Nhi nháy đôi mắt to ngây thơ hỏi.
Ngươi xem, câu hỏi bình thường của Tiểu Tử Nhi, đây cũng không phải câu hỏi mà người bình thường có thể hỏi, nghĩ lại thế nào đi nữa, cũng không ngờ được Diệp Thiên Dật trộm áo lót của Tô Ngữ Ninh vừa rồi kia, nhưng chính bởi vì sự ngây thơ của Tiểu Tử Nhi, nàng mới có thể nghĩ đến điều này.
“À... không phải, không phải.”
Mặt mo của Diệp Thiên Dật đỏ ửng lên, bỏ áo lót vào nhẫn không gian ho khan một tiếng.
“Đại ca ca gạt người, đại ca ca đỏ mặt rồi, hi hi hi.”
Tiểu Tử Nhi trực tiếp làm lộ chân tướng.
Diệp Thiên Dật: “...”
Đáng ghét!
Nghĩ Diệp Thiên Dật hắn tình trường tung hoành ngang dọc nhiều năm như vậy, vậy mà đỏ mặt rồi!
Cũng không có cách nào, chuyện này quả thật khiến người ta rất xấu hổ.
“Xuỵt.”
Diệp Thiên Dật trừng Tiểu Tử Nhi, Tiểu Tử Nhi lập tức rụt cái đầu nhỏ lại.
Sau đó nàng ấp úng nói lầm bầm: “Đại ca ca không được hung hăng với Tiểu Tử Nhi, của Tiểu Tử Nhi cũng cho đại ca ca.”
Diệp Thiên Dật:???
Wow!
Lúc đó Diệp Thiên Dật đúng là dò xét ra được tình hình của nàng, vừa may Diệp Thiên Dật có đan dược này, cũng coi là hữu duyên, dù sao người ta cho dù không phải cố tình, cũng quả thật đã giúp Diệp Thiên Dật, cho nên Diệp Thiên Dật cứu nàng một mạng, không, là hai mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận