Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1684: muốn cứu dì út

Đêm hôm sau, cuối cùng Diệp Thiên Dật cũng đã đưa Linh Nhi đến Nguyệt Thần Chi Đô của Đế quốc Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần Chi Đô là thành chủ thứ hai của Đế quốc Nguyệt Thần, cách thành chủ đầu tiên rất gần!
Nguyệt Thần Chi Đô này là thành chủ thứ hai của đế quốc rộng lớn, ngươi có thể tưởng tượng, ở nơi như vậy, thực lực của những đỉnh cấp, sức mạnh của gia tộc rốt cuộc đáng sợ thế nào!
Cho nên, mấy người giỏi giang kia ở đây, trình độ tuyệt đối không phải là Hạ Vực của Chúng Thần Chi Vực có thể sánh được.
Cộc cộc cộc—
“Anh Thiên Dật, bnh Thiên Dật, bnh Thiên Dật.”
Tiếng gõ cửa biệt thự vang lên, bên trong lập tức truyền ra âm thanh tung tăng reo hò của Đoan Mộc Tiểu Tiểu, đang từ từ chạy, vô cùng vui vẻ.
Ken két—
“Anh Thiên Dật!”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu mở cửa và vui mừng hét lên.
“Tiểu Tiểu.”
Từ Chí Minh đứng ở cửa vừa cười vừa nhìn Đoan Mộc Tiểu Tiểu.
Đúng vậy, Từ Chí Minh này chính là người mà lần trước khi Diệp Thiên Dật tới đây, hắn là người đàn ông đã an ủi Đoan Mộc Huyên trong nhà, và đương nhiên hắn cũng là một trong...... những người theo đuổi Đoan Mộc Huyên.
Biểu cảm của Đoan Mộc Tiểu Tiểu trong chốc lát thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Haizzz, không phải Anh Thiên Dật.”
Ầm—
Con bé đóng sầm cửa lại.
Từ Chí Minh đứng lại ở đó, đơ luôn.
Sau đó, mắt hắn chăm chú nhìn.
“Ai đến vậy?”
Đoan Mộc Huyên bước ra khỏi phòng bếp trong chiếc tạp dề.
“Không ai cả.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu chớp đôi mắt to nói.
“Ta rõ ràng nghe thấy tiếng gõ cửa mà lại.”
Đoan Mộc Huyên lau tay rồi bước tới.
Két—
Đoan Mộc Huyên mở cửa.
“Từ đại ca?”
Đoan Mộc Huyên nói.
“Huyên Huyên.”
Sau đó Từ Chí Minh xách cái túi trong tay: “Ta đã mua mấy món.”
“Mời vào.”
Đoan Mộc Huyên nói xong rồi nhường đường cho hắn.
“Con bé này!”
Đoan Mộc Huyên lườm yêu Đoan Mộc Tiểu Tiểu, rồi nói với Từ Chí Minh: “Từ đại ca đừng để ý nhé, con bé Tiểu Tiểu này giống tính mẹ nó, nghịch ngợm từ bé, thích quậy phá.”
“Ha ha ha, tất nhiên, ta biết mà.”
Từ Chí Minh cười.
Với Từ Chí Minh, trước đây Diệp Thiên Dật từng nhắc nhở Đoan Mộc Huyên, Đoan Mộc Huyên cũng đã tìm người điều tra.
Rất khó tra, nhưng trong thâm tâm nàng có lẽ đã hiểu rõ.
Đội ngũ của Tà Nguyệt điện ra tay với Đoan Mộc Tiểu Tiểu, rất có thể do Từ Chí Minh tìm, mục đích đương nhiên là để giết Đoan Mộc Tiểu Tiểu.
Còn về lí do muốn giết Đoan Mộc Tiểu Tiểu, thì nói thật, Đoan Mộc Huyên không chắc chắn lắm, tất nhiên, cả việc này cũng chưa có chứng cứ xác thực, có điều trong lòng nàng cơ bản đã hiểu, đương nhiên nàng cũng có nghi ngờ.
Nhưng nghi ngờ vẫn chỉ là nghi ngờ, trước khi nắm hết được chứng cứ, Đoan Mộc Huyên vẫn phải thận trọng một chút, vì dù sao thì thế lực đằng sau Từ Chí Minh cũng không hề đơn giản!
Vì thế, Từ đại ca thì vẫn phải gọi, còn lễ phép cũng vẫn phải lễ phép!
Nguyên nhân Đoan Mộc Tiểu Tiểu có thái độ không hay với hắn, Đoan Mộc Huyên hiểu, Đoan Mộc Tiểu Tiểu không nói là tại sao, chỉ là không thích, đặc biệt càng không thích hắn làm chú mình.
“Hôm này là ngày gì mà làm nhiều món ngon như vậy, sớm biết thì ta đã không mua đồ ăn rồi.”
Từ Chí Minh vừa cười vừa nói.
“Ừm, lát nữa có khách đến.”
Đoan Mộc Huyên nói.
“Có khách ư?”
Từ Chí Minh rất ngạc nhiên.
Có khách là chuyện bình thường, nhưng khiến Đoan Mộc Huyên đích thân xuống bếp làm nhiều món ngon thế kia, thì việc này nằm ngoài dự liệu của hắn, bởi vì Từ Chí Minh và Đoan Mộc Huyên quen biết nhau nhiều năm rồi, nhưng nàng chưa từng nấu cho hắn nhiều món như vậy.
“Là ai thế?”
“Là chú của ta.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu hét lên một cách khó chịu.
Đoan Mộc Huyên: “......”
“Chú?”
Từ Chí Minh cau mày.
“Chính là chú của ta.”
Đoan Mộc Huyên cười, nói: “Từ đại ca đừng nghe con bé này nói bậy, nếu đến rồi thì cùng nhau ăn đi.”
Đoan Mộc Huyên cũng không còn cách nào khác.
Từ Chí Minh ỷ vào việc quen biết nàng nhiều năm, vẫn bộ dạng quen thuộc đó, đến ăn cơm cũng là chuyện thường, chưa nói sau khi Đoan Mộc Huyên nghi ngờ Từ Chí Minh, cho dù là trước kia, nàng cũng không thích thế, nhưng đâu còn cách nào khác.
“Tay nghề ta cũng bình thường, còn kém xa so với tay nghề của bác gái.”
Đoan Mộc Huyên cười, rồi đưa một tách trà cho Từ Chí Minh.
“Ha ha ha, Huyên Huyên, ngươi khiêm tốn quá rồi, mẹ ta thường nói, nếu ngày nào cũng được ăn cơm ngươi nấu, nhất định sẽ hạnh phúc chết mất.”
“Dễ thôi mà, mỗi ngày ta làm một món để Từ đại ca đưa đến cho dì là được.”
Từ Chí Minh biết rõ Đoan Mộc Huyên hiểu ý của hắn.
“Không được! Chú nói rồi, sau này dì chỉ được phép nấu cơm cho một người đàn ông là chú ấy thôi, nếu dì không nghe lời, Tiểu Tiểu sẽ đi mách chú, để tối nay chú đánh mông dì.”
Cái miệng nhỏ xinh của Đoan Mộc Tiểu Tiểu hét lên.
Đoan Mộc Huyên: “...”
Con bé vừa nhìn Từ Chí Minh đã thấy khó chịu, muốn làm chú con bé ư? Còn lâu mới tới lượt? Con bé không chấp nhận!
“Con bé này.”
Đoan Mộc Huyên quả thực không nhịn được nữa!
Con bé này, như bà cụ non vậy, đương nhiên nàng biết Đoan Mộc Tiểu Tiểu không thích Từ Chí Minh nên mới như vậy, nhưng không thể biểu hiện rõ ràng thế được.
“Huyên Huyên, người chú mà Tiểu Tiểu nói đến là??”
Từ Chí Minh hỏi.
“Chú đương nhiên là chú rồi, chính là người luôn ngủ cạnh dì là có thể có em bé ấy.”
Thực ra Đoan Mộc Huyên rất muốn cùng Tiểu Tiểu diễn vở kịch này, nhưng họ diễn cũng chỉ là diễn, lỡ như Diệp Thiên Dật không phối hợp với họ thì sao, há chẳng phải sẽ lộ tẩy à?
Cho nên nàng thấy vẫn nên thận trọng một chút, nhỡ đâu mà bị lật tẩy thì sẽ phải ngả bài ngay.
Đoan Mộc Huyên cười, nói: “Không nói chuyện này nữa, Từ đại ca đợi chút, chắc sẽ đến nhanh thôi.”
“Là người lần trước sao?”
Từ Chí Minh hỏi.
Hắn nhớ ra trước đây có một người đàn ông rất đẹp trai đưa Đoan Mộc Tiểu Tiểu về.
Nói thật, hắn thấy rất có khả năng đó.
Thứ nhất, tên đó đẹp trai!
Thứ hai, tên đó từng cứu Đoan Mộc Tiểu Tiểu – người thân duy nhất của Đoan Mộc Huyên, hắn đã cứu Đoan Mộc Tiểu Tiểu rồi, vậy thì nhất định có thể đến gần trái tim Đoan Mộc Huyên một cách dễ dàng, vì Đoan Mộc Huyên có lẽ sẽ muốn báo đáp hắn...
Đáng ghét!
“Hừ, tới nhanh lên.”
Đoan Mộc Huyên gật đầu nói.
Cốc cốc cốc—
Tiếng gõ cửa truyền đến.
“Anh Thiên Dật, Anh Thiên Dật, Anh Thiên Dật!”
Đoan Mộc vừa đứng dậy, liền chạy ngay ra cửa.
“Anh Thiên Dật!!”
Doan Mộc Huyên ở trong nhà cũng cảm nhận thấy sự ngọt ngào của Đoan Mộc Tiểu Tiểu.
“Ôi trời, muội định đụng chết ta à?”
Diệp Thiên Dật ôm Đoan Mộc Tiểu Tiểu đang chạy nhanh tới, không nhịn nổi cười nói.
“Hi hi hi.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu cười hạnh phúc trước khuôn mặt của Diệp Thiên Dật.
“Anh Thiên Dật… ngươi phải cứu dì.”
“Hả?”
Diệp Thiên Dật ngơ ra.
“Dì ơi, chú tới rồi đây.”
Sau đó Đoan Mộc Tiểu Tiểu nhìn vào trong và nói to.
“Diệp Thiên Dật: “...”
Chú?
Bạn cần đăng nhập để bình luận