Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1196: Đồ lưu manh! Ta giết ngươi!!

Bên ngoài, Hàn Nhuỵ và Phượng Dao đang chơi cùng Mộc Linh Nhi.
“Woaw. Ngươi thông minh thật. Vậy mà bổn cô nương lại bị ngươi đánh bại.”
Hàn Nhuỵ chơi cờ với Mộc Linh Nhi bị thua, nàng cảm thấy rất kinh ngạc.
Không biết Diệp Thiên Dật mang cô bé loli này từ nơi nào đến, thật là thông minh. Mới dạy cô bé một chút mà cô bé đã đánh thắng nàng rồi.
“Đó là do kỹ thuật của ngươi bình thường thôi.”
Phượng Dao không nể nói toạc ra chân tướng.
“Hì hì.”
Mộc Linh Nhi được khen thì gãi đầu xấu hổ cười.
Hàn Nhã Nhi bước tới thấy được cảnh này.
Tông môn sớm bước đã được Phượng Dao cải tạo từng chút trở nên xinh đẹp.
“Dậy muộn thế, không giống ngươi bình thường, đêm qua tu luyện sao?”
Phượng Dao hỏi thăm.
“Không phải, chỉ là dậy muộn thôi.”
Hàn Nhã Nhi lắc đầu, không nói ra chuyện hôm qua Diệp Thiên Dât đến chỗ nàng.
“Hôm nay có đi không?”
Phượng Dao hỏi.
“Thế nào cũng được, vẫn còn việc cần làm sao?”
“Không giúp nữa, những việc cần giúp cơ bản đã hoàn thành. Chúng ta không cần hỗ trợ, mấy chuyện chuyện còn lại cứ để cho hắn làm đi. Hắn tự tin như vậy thì cứ để hắn tự làm.”
Phượng Dao nhún vai sau đó uống một ngụm nước chanh, ánh mắt nhìn về phía Hàn Nhã Nhi, nhếch khóe miệng nói một câu: “Nói cho ngươi biết một tin không vui, tối hôm qua hắn đến chỗ bản đế, vì thế ngươi thua rồi.”
Hàn Nhã Nhi nhất thời chưa hiểu:???
Hàn Nhuỵ cũng đơ ba giây:???
Hàn Nhuỵ đang chơi cờ cùng Mộc Linh Nhi, quân cờ trong tay đang có ý định hạ xuống liền khựng lại.
Trò đùa gì vậy?
“Trò đùa của ngươi thật chả ra làm sao.”
Hàn Nhã Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ hắn vẫn còn nằm trong phòng bản đế đấy. Sao có thể tới chỗ ngươi chứ?”
Hàn Nhã Nhi cũng là người hiếu thắng, đặc biệt người trước mặt lại là Phượng Dao.
Khoe khoang với nàng chuyện này? Nàng vốn dĩ sẽ không so sánh với Phượng Dao loại chuyện này, nhưng cứ nhìn thấy vẻ mặt vênh váo của Phượng Dao là nàng chỉ muốn đáp trả cho đã. Lại nghĩ lời ngươi nói thật buồn cười, rõ ràng chuyện ngươi nói không có thật. Thật muốn vả cho nàng ta hai cái.
“Gì cơ?”
Phượng Dao há miệng.
“Đồ khốn.”
Thì ra hắn nói có việc chính lên giường ôm Hàn Nhã Nhi ngủ à.
Giỏi lắm Diệp Thiên Dật. Ngươi chết chắc rồi.
Hàn Nhuỵ thẫn thờ: “……”
“Lời nói dối của ngươi bị lộ tẩy rồi.”
Hàn Nhã Nhi nhàn nhạt nói.
“Bản đế không hề nói dối, hắn thật sự đã tới chỗ bản đế, lúc kết thúc hắn nói có việc phải giải quyết, ta vốn cho rằng có thể hắn muốn đi tu luyện hoặc có việc gì, không ngờ là hắn lại tới chỗ ngươi.”
Hàn Nhã Nhi hiểu ra:???
Ngay từ đầu nàng đã không nghĩ tới hướng này, nhưng hướng ngay tại lúc này, nàng đã rõ ràng mọi chuyện.
Thì ra là như vậy.
Tên khốn khiếp Diệp Thiên Dật.
Hắn từ đầu đến đuôi đều lừa nàng.
“Ơ —— Phượng Dao Nữ hoàng, hắn đến chỗ ngươi lúc mấy giờ vậy?”
Hàn Nhuỵ hỏi.
“Tầm mười hai giờ, cũng chính là lúc chúng ta vừa mới tan cuộc không bao lâu ấy.”
Phượng Dao nói.
“Sao vậy? Ngươi hỏi cái này làm gì? Không lẽ……”
Phượng Dao nghi ngờ nhìn Hàn Nhuỵ.
“À——”
Hàn Nhuỵ ngượng ngùng sờ chóp mũi.
“Khoảng hai giờ hắn tới chỗ ta.”
Hàn Nhã Nhi:???
Phượng Dao:???
“Khốn khiếp. Ta CMN phục sự mặt dày của hắn rồi.”
Phượng Dao nhịn không được chửi thề.
Ta nhổ vào.
Người này……
Hắn đã lừa cả ba nàng. Không làm một lúc được thì chia thời gian ra làm đúng không? Ngươi cũng lợi hại lắm! Nhân tài! Trâu bò lắm!
Các nàng cùng hoài nghi nhân sinh.
Người hoài nghi nhân sinh nhất chính là Hàn Nhuỵ và Hàn Nhã Nhi.
“Hắn có tắm rửa qua không vậy?”
Hàn Nhuỵ bất thình lình hỏi ra vấn đề mấu chốt.
“Hả ——”
Phượng Dao xấu hổ một chút, nói: “Hắn xong việc chỗ bản đế không tắm rửa.”
“Không biết xấu hổ. Khốn nạn. Đồ ở bẩn. Ta thật sự không chịu nổi hắn nữa, phải tẩn hắn một trận nhớ đời.”
Hàn Nhuỵ tức giận nói.
Mộc Linh Nhi chớp đôi mắt to tròn.
“Các chị ơi, anh Thiên Dật làm sao vậy?”
“Làm sao ư? Hắn chính tên tra nam, hơn nữa còn là loại tra nam biến thái.”
Hàn Nhuỵ nghiến răng nghiến lợi.
“Ôi, các nàng đều dậy rồi sao, sớm thật.”
Từ xa đã trông thấy ba mỹ nhân tụ tập lại một chỗ. Mới sáng sớm đã được gặp cả ba. Diệp Thiên Dật ngáp một cái, đấm eo đi tới.
Cả ba nàng và người không hiểu chuyện gì đang xảy ra là Mộc Linh Nhi cùng quay lại nhìn kẻ đầu têu.
“Ối sao vậy——”
Diệp Thiên Dật thấy ánh mắt phóng điện của ba nàng thì run sợ.
Ánh mắt này……
Không ổn. Nguy rồi.
“Sao vậy, ta còn chưa rửa mặt, phải đi rửa mặt đây.”
Diệp Thiên Dật nói xong liền muốn chạy.
“Đứng lại.”
Ba nàng đồng thanh quát một tiếng.
Cơ thể Diệp Thiên Dật giật mình chấn động.
Không ổn rồi. Không ổn rồi. Đoán chừng các nàng đã nói chuyện với nhau, xong đó biết được chuyện hắn làm……
“Khụ khụ khụ ——”
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
“Chuyện gì vậy? Ta đang rất bận, không có nhiều thời gian đâu.”
“Lăn lại đây. Đồ lưu manh, biến thái, khốn khiếp, đáng chết, không biết xấu hổ.”
Hàn Nhuỵ mắng chửi liên liếp như súng liên thanh.
Diệp Thiên Dật không còn đường chối cãi: “……”
Xác định đã bị phát hiện rồi.
“Cái gì, ta không hiểu nàng nói gì hết. Các nàng cứ ăn uống đi, ta đi xem bọn họ hoàn thiện đến đâu rồi.”
Xoẹt ——
Diệp Thiên Dật nhanh chóng nhảy không gian trốn mất tăm.
“Bắt hắn lại. Hôm nay hắn không xong với ta đâu.”
Vèo ——
Ba nàng liền đuổi theo Diệp Thiên Dật chạy khắp nơi trong Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông.
“Ngươi nói xem, tiền bối cùng các phu nhân đang làm gì vậy?”
Độc Hoàng hỏi Phệ Hồn tôn giả.
“Ngươi thì hiểu cái gì, cái này gọi là tình thú.”
Phệ Hồn tôn giả phán một câu.
“Tình thú?”
“Nhớ năm đó, bên người lão phu cũng có vài nữ nhân, chuyện lão phu thích nhất là chơi đùa với các nàng như thế đó.”
Phệ Hồn tôn giả hồi tưởng lại nói.
“Nhưng ta không nhìn ra chỗ nào tình thú nha.”
“Mỗi người có sở thích khác nhau, chúng ta không nhìn ra, nhưng người ta chơi đến là hăng say. Đó là sở thích của bọn họ.”
“Thì ra là thế.” Người không có nữ nhân như Độc Hoàng không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu.
……
“Ngươi còn chạy. Ngươi chạy nữa đi.”
Hàn Nhuỵ cưỡi trên người Diệp Thiên Dật.
“Tha mạng á. Ta sai rồi. Ta thật sự sai rồi.”
Diệp Thiên Dật kêu thảm thiết.
“Cho ngươi không biết xấu hổ này, cho ngươi chơi lưu manh, nhổ vào. Đồ biến thái.”
“Tránh ra, để bản đế đánh chết hắn.”
Phượng Dao ngưng tụ một cỗ lực lượng chuẩn bị phóng ra.
“Ối này này, đừng nháo.”
Phanh ——
“Oái aaa…... ——”
Tiếng kêu thảm thiết của Diệp Thiên Dật vang xa trăm mét.
“Phệ Hồn tôn giả, cái này mà gọi là tình thú sao? Sao ta thấy tiếng kêu của tiền bối hình như rất đau vậy.”
“Đây là cảnh giới cao nhất, vừa đau vừa vui sướng, nghe có vẻ rất đau đớn nhưng thật ra trong âm thanh mang theo ba phần sung sướng, ba phần sảng khoái cùng ba phần kích thích.”
“Thì ra là thế.”
……
Diệp Thiên Dật bị ép nằm sấp xuống, bị Hàn Nhuỵ cưỡi trên mông, bị Hàn Nhã Nhi ngồi trên hai chân và bị Phượng Dao ngồi ở trên lưng đồng thời khống chế hai tay hắn phòng hắn bỏ chạy.
“Ngươi biết sai chưa.”
“Sai rồi, sai rồi. Ta thật sự sai rồi.”
Hàn Nhuỵ tiếp tục dạy dỗ: “Về sau còn biến thái như vậy không?”
“Không bao giờ biến thái nữa.”
“Về sau còn dám như vậy không?”
“Chỉ có lần này thôi, ta thề, về sau sẽ không thế nữa.”
“Hừ.”
Sau đó các nàng buông lỏng Diệp Thiên Dật ra.
Diệp Thiên Dật ngồi ở trên mặt đất thở hổn hển.
“Hà tất phải như vậy?”
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ nói.
“Ai bảo ngươi biến thái. Còn không tắm rửa đã leo lên giường chúng ta.”
“Ta đã dùng phép sáng tạo làm sạch người rồi, thật đấy, tin ta đi.”
“Đồ không biết xấu hổ.”
Diệp Thiên Dật xấu hổ gãi đầu.
“Ta thật sự có chuyện gấp mà.”
“Được rồi, ngươi đi đi. Chúng ta đi thôi.” Phượng Dao nhàn nhạt nói. Các nàng đánh xong cũng đã hả giận, tha cho Diệp Thiên Dật.
“Ơ thế? Mấy ngày nữa ta lại tới.”
Diệp Thiên Dật bị đánh vẫn không biết chừa.
“Cút.”
Ba nàng cùng quát.
Diệp Thiên Dật: “……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận