Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 6: Chờ đã, ta phải làm mờ cái đã

Còn bây giờ?
Hắn vẫn còn mặt mũi để ở lại Học viên Thiên Thủy này sao?
Đáng tiếc, hắn vẫn là đã tính sai một bước! Đừng nói đến Diệp Thiên Dật của hiện tại, thậm chí là Diệp Thiên Dật của trước đây, hắn ta thật sự cũng vẫn có thể mặt dày ở lại nơi này.
Lách cách !
Diệp Thiên Dật ngồi trên bàn, lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu rồi gật gật đầu một cái, trong miệng hít một hơi thật dài, thật lâu sau mới phun khói ra, trong không khí hóa thành hai chữ ... Đồ ngốc.
Tất cả mọi người nhất thời chỉ biết câm nín.
"Ting... Biểu hiện thành công với mọi người, giá trị thu hút đặc biệt tăng 50.000, tiến độ nhiệm vụ: 10%."
Thực sự, mọi người đều cảm thấy rằng Diệp Thiên Dật sẽ chạy ra ngoài mà không có chút do dự nào, nhưng việc làm của hắn ta thực sự lại quá phô trương.
Hơn có rất nhiều cô gái trong chớp mắt đã biết hắn ta là Diệp Thiên Dật , nhưng họ không thể giải thích được bởi hắn ta đẹp trai, dáng vẻ hút thuốc của người này không phải là quá đẹp trai sao? Hắn lại còn có thể phun ra chứ nữa chứ?
Tên cặn bã như thế này thì lão nương đây cũng muốn!
Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ nhất thời thời, sẽ không thể thực hiện được.
Khóe miệng Họa Thủy hơi nhếch lên nhìn Diệp Thiên Dật.
Khá thú vị, ta thực sự muốn xem tên cặn bã này chiến đấu như thế nào.
Có đánh cũng chẳng đánh được, đúng thật là đồ ăn hại, còn nói thì vẻ như có thể nói được, nhưng Trần Siêu Vân đang là chỉ huy đạo đức cấp cao. Dù hắn ta có nói gì cũng vô dụng, phun ra hai chữ kia cũng rất thú vị, nhưng phản đòn cũng vô ích, dù sao thì nếu là nàng ta, trong tình huống này, nàng ấy tạm thời cũng không thể nghĩ được cách gì.
Trần Siêu Vân nhìn chữ "đồ ngốc" từ từ tan biến trước mặt Diệp Thiên Dật, trong mắt lộ ra sự tức giận, nhưng lại cố kìm nén lại, không thể đánh được, nếu đánh thì không phải là lỗi của hắn, hơn nữa ai nổi giận trước, thì người đó là kẻ nhịn không nổi trước, vậy là người đó thua rồi, tất nhiên dù có tức giận cũng không được thua, nhưng thắng thì không sung sướng như vậy.
"Cái gì? Mắng người khác sao? Ha ha ha, ngươi chỉ có thể chửi rủa thôi sao?"
Trần Siêu Vân cười lớn.
"Đừng vội, để ta tìm một món đồ, ta nhớ là có đó."
Diệp Thiên Dật cúi đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, sau đó lấy điện thoại lật ra xem.
Mọi người đều khó hiểu, hắn ta đang làm gì vậy?
"Ồ, ta đã tìm thấy rồi."
Sau đó Diệp Thiên Dật nhảy xuống khỏi cái bàn.
"Chờ đã, ta phải làm mờ cái đã."
Sau đó Diệp Thiên Dật đặt điện thoại lên bàn, đi đến chỗ Trần Siêu Vân, khẽ vỗ vai hắn.
"Một món quà cho ngươi."
Nói xong, Diệp Thiên Dật hít một hơi khói thuốc rồi phun ra, sau đó bước ra ngoài.
Mọi người nháo nhào nhìn chiếc điện thoại trên bàn, rồi mở to mắt.
Định mệnh…?
Sau đó Trần Siêu Vân cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, hắn ta đang nhục mạ Diệp Thiên Dật, nhưng hắn lại phản ứng như thế này là sao? Ý hắn là gì? Chỉ để điện thoại xuống bàn thôi ư?
"Tránh ra!"
Sau đó Trần Siêu Vân ôm cô gái kia đi tới, nhìn vào điện thoại trên bàn, lập tức cả người cứng đờ, nắm chặt bàn tay ... run lên vì tức giận.
Có một bức ảnh trên điện thoại, đó là trong phòng tắm, một người đàn ông đang chụp ảnh tự sướng với một người phụ nữ trước gương, chẳng mặc thứ gì trên người, chỉ là khuôn mặt của người đàn ông được làm mờ, mái tóc của người phụ nữ thì bị vẽ lên màu xanh lá cây và người phụ nữ đó lại chính là cô gái mà hắn đang ôm trong tay!
"Chồng ... chồng ơi, để em giải thích!"
Chát !
Trần Siêu Vân tát vào mặt nàng một cái đầy giận dữ.
"Mẹ kiếp! Cút ngay cho ta!"
"Trần Siêu Vân, ngươi dám đánh ta! Được! Cút thì cút! Thiên Dật ca ca, đợi em với!"
Sau đó cô gái vừa gọi vừa chạy theo Diệp Thiên Dật.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Lúc này, Trần Thiên Vân quay đầu lại, trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên Đạt, hai mắt đỏ bừng! Tuy nhiên, khói thuốc mà Diệp Thiên Dật đã phun ra ở cửa vẫn chưa tan hết, một chữ cái lớn ... tên ngốc...
"Diệp Thiên Dật, ta giết ngươi!"
Sau đó Trần Siêu Vân vội vàng chạy đi.
Mọi người đều im lặng không nói nên lời.
"Tên cặn bã đúng thật là một tên cặn bã mà, mẹ kiếp hắn chẳng cảm thấy xấu hổ gì cả, mà còn có thể phản kích như vậy sao?"
"Đúng là vô địch rồi, ta phải nói, tuy rằng hắn là cặn bã, ta cũng thực sự khâm phục."
"Biết làm sao được đây, một phần là muốn đánh, một phần là muốn nhịn, cũng tại cả hai bên, ả kia nếu không đê tiện thì làm sao lại cùng với Diệp Thiên Dật ..."
"Nhanh, đi xem đi, Trần Siêu Vân là Minh Khiếu cảnh, cao hơn Diệp Thiên Dật hẳn một cái đại cảnh giới đấy, hắn không chừng có thể thật sự giết chết Diệp Thiên Dật đấy!"
Sau đó một nhóm người nhao nhao chạy ra ngoài.
Họa Thủy bước tới cầm điện thoại lên xem ảnh, khóe miệng nhếch lên.
"Có vài kẻ, nếu đã không phải là phế vật, dù cho là tên cặn bã, thì cũng là một tên cặn bã có thực lực đấy, thật đáng tiếc, nhưng mà ngươi đừng nghĩ bổn cô nương này sẽ buông tha cho ngươi, nếu hôm nay ngươi không chết, bổn cô nương này còn có đường chỉnh đốn ngươi đấy, dám làm bẽ mặt bổn cô nương ta đây, hừ!”
Họa Thủy mỉm cười, đi ra ngoài.
Nàng rất giỏi trong việc nhìn người, đối mặt với sự sỉ nhục của Trần Siêu Vân, hắn ta vẫn có thể tìm cách chống trả, đây chỉ là cái thứ nhất, còn cái còn lại là điều mà Hóa Thủy quan tâm đến, là hắn ta dường như rất bình tĩnh từ đầu đến cuối. Sự tự tin này dường như không hề giả dối, cho dù biết là có phương thức phản công này, nhưng người bình thường không thể xử lý một cách bình tĩnh như vậy, cho nên nàng cảm nhận được sự sắc sảo một cách đã rất từng trải, không giống một thiếu niên chỉ mới 19 tuổi, mà có cảm giác như một người đàn ông trung niên đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống mới có.
Đối với nhiều nam nhân xuất chúng khác, nàng Họa Thủy cũng lười nhìn đến cái thứ hai, nhưng thật ra tên cặn bã này lại khiến nàng có chút hứng thú.
"Ting ... ngươi biểu hiện thành công với mọi người , giá trị sức hút đặc biệt là hơn 100.000, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 20%."
Bạn cần đăng nhập để bình luận