Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1645: Có tồn tại vị diện cao hơn hay không?

Y Thất Nguyệt là một người làm quen với hoàn cảnh mới rất nhanh!
Nhất là nghe Diệp Thiên Dật nói, hắn đã thử nghiệm cuộc sống ở thành thị lớn, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Mà cách nói chuyện cứ như kiểu già cả đến nơi.
“Ta bấm tay tính được, ngươi còn một người chị gái hay em gái?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Y Thất Nguyệt dao động, động tác đang rót cho mình một tách trà hơi khựng lại khi nghe Diệp Thiên Dật nói vậy.
“Tiểu ca ca, ngươi xác định?”
Nàng nhìn Diệp Thiên Dật.
“Thuật thôi diễn thiên cơ ta tu luyện cũng không tốt lắm, biết sương sương mà thôi, cũng không thể khẳng định, nhưng ta tính một lần, ngoài mục đích ban đầu của ngươi, còn đoán ra trên thế giới này có một cô gái giống ngươi như đúc, cụ thể thì ta không biết, nên đây phải là chị em gái của ngươi không?”
Diệp Thiên Dật bắt đầu nói lời khách sáo rồi.
“Đâu có, từ lúc bổn tiên nữ sinh ra đến nay chỉ có một mình, lúc nhỏ được một bà lão trong thôn nhận nuôi đến bảy tuổi, sau đó được dẫn đi tu luyện mãi cho đến bây giờ, nên ta cũng không biết mình có người thân hay không nữa.”
Y Thất Nguyệt nhìn Diệp Vô Phong, hỏi: “Tiên Nhân nói trên thế giới này còn có một cô gái giống bổn tiên nữ như đúc ư? Vậy xong luôn rồi.”
“Ừ? Thế nào?”
Diệp Thiên Dật không hiểu hỏi.
“Bổn tiên nữ xinh đẹp nhất thiên hạ, gương mặt xinh đẹp khắp thiên hạ không ai sánh được, há chẳng phải bây giờ một người có thể ngang danh thiên hạ đệ nhất với ta rồi sao?
Diệp Thiên Dật: “...”
Mẹ ơi!
Cô em à, hãy lượm cái liêm sỉ của mình lên đi!
“Thật sự ngươi không để ý đến người thân của ngươi chút nào sao?”
Diệp Thiên Dật cũng không biết nàng nói thật hay giả, hắn cảm thấy nửa thật nửa giả.
“Người thân? Đó giờ bổn tiên nữ chưa cảm nhận qua cái gọi là người thân, cũng không muốn quan tâm chút nào, bổn tiên nữ còn sống, nếu như có người thân, bọn họ cũng sống, vậy thì còn cần quan tâm làm gì? Chỉ rước thêm phiền muộn mà thôi, con người sống được ngày nào hay ngày ấy, phải hưởng thụ, nếu không cả đời này ngươi cố gắng leo lên đỉnh cao, muốn leo lên đến đỉnh cao rồi lại đi hưởng thụ, nhưng leo xong vẫn còn chỗ khác cao hơn, cả đời đều như thế, có thể đến khi ngươi thật sự lên vị trí cao nhất rồi, ngươi đã không còn muốn hưởng thụ, bổn tiên nữ không muốn như thế.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Mẹ nó!
Thế mà suy nghĩ của cô gái này giống hắn đến lạ.
“Ừ, cũng có lý.”
Lúc này, Tô Mị Nhi mang hai chiếc nhẫn không gian đi qua.
“Thưa thầy.”
Diệp Thiên Dật đặt nhẫn không gian xuống bàn trước ánh mắt phát sáng của Y Thất Nguyệt.
Y Thất Nguyệt vội vàng kiểm tra thử.
Định mệnh!
Hào phóng quá đi!
Linh vật thiên địa Thánh giai, cấp Thánh Đạo, cấp Thần Hư.
Còn có bát giai đan dược, cửu giai đan dược, mặc dù mỗi cái khác nhau!
Cái này đối với Diệp Thiên Dật mà nói thì như mưa phùn lất phất, nhưng Tô Mị Nhi thông minh, nàng biết dù gì đi nữa, thứ đưa cho bọn họ không hề yếu, thế mới có thể thấy được sự hào phóng của Diệp Thiên Dật.
“Hi hi, cảm ơn Tiên Nhân.”
Y Thất Nguyệt vui vẻ cất nhẫn đi.
“Đi thôi đi thôi.”
Sau đó nàng kéo Nguyệt Nhi đi.
“Đi đâu?”
“Ơ? Đi làm chuyện lớn, Tiên Nhân ngươi yên tâm, việc còn lại để cho bổn tiên nữ quay lại làm, trước khi trời tối bổn tiên nữ và Nguyệt Nhi nhất định quay lại làm ấm giường! Đi thôi, đi thôi!”
Sau đó nàng kích động lắc lư bím tóc lôi Nguyệt Nhi chạy đi.
"Nghe nói vị quận chủ này cực kỳ mê đánh bạc, những thứ mà nàng đánh thua ước tính nhiều cỡ một Dược Hoàng tông ngươi diệt ở Hạ Vực.”
Diệp Thiên Dật:???
"Mẹ nó, thật hay giả vậy?"
Tô Mị Nhi gật đầu: "Ừ, là thật, nhưng trái lại thái độ sống của nàng thật sự rất bộc trực, khiến người khác hâm mộ."
"Hâm mộ cái gì?"
Tô Thủy Nhi nói: "Là thế này, quận chủ của quận Nữ Thần này, nàng hầu như không tu luyện, nhưng cảnh giới của nàng lại vẫn cứ tăng đều đều, là Nhân Tộc, tuổi tác không lớn, chơi một trăm năm đã biến thành Thái Cổ Thần Vương cảnh."
"Không phải lén lút tu luyện chứ? Chỉ là trong mắt người ngoài nàng luôn chơi đùa."
Diệp Thiên Dật nói.
"Không biết, thật sự không rõ, nhưng nàng không hề đơn giản, ngươi để nàng vào chỉ có thể chuốc thêm phiền phức." - Tô Thủy Nhi nói.
Tô Mị Nhi cười cười nói: "Đó sao có thể là phiền phức được, cậu cả Diệp nhà ta chuẩn bị dùng thứ lợi hại gì đó để chinh phục hai chị em đó đó."
Diệp Thiên Dật xấu hổ đỏ bừng mặt.
"Ngươi cảm thấy nàng thật sự làm ấm giường cho ngươi sao? Ngươi cho là nàng đơn giản như vậy ư?"
Tô Mị Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
"Ta thấy giữa người với người nên có chút tín nhiệm!"
Diệp Thiên Dật nói.
Phương Hoàng Thánh Địa.
"Kính chào Thánh Chủ."
Một ông lão cung kính hành lễ ở đó.
Ngồi ở kia là một người phụ nữ mặc đồ đỏ ngồi quay lưng lại hắn, chìa bàn tay ngọc ngà thon thon trắng nõn chầm chậm thả từng hạt đồ ăn trong tay xuống.
"Ừ, thế nào?"
Nàng vừa cho cá ăn, vừa quay lưng nói chuyện với ông lão, trông vô cùng hờ hững.
"Thánh Chủ, những chuyện trước mắt ở Tạo Hoá Phong mà ta biết...”
Sau đó hắn kể cho nàng nghe những gì xảy ra ở bên Tạo Hoá Phong, gồm cả những gì hắn nghe được, thấy được, chứng thực được.
Người phụ nữ dừng động tác cho cá ăn lại.
"Thật ư?"
"Chắc chắn là thật, trước đó Bạch Vân Sơn có nói có mấy người đạt được thuộc tính Lôi, ta đã tự mình điều tra, bọn họ thật sự vô duyên vô cớ có sức mạnh thuộc tính Lôi.”
Người phụ nữ xoa xoa tay, sau đó rót cho mình tách trà.
Nàng mang mạng che mặt nên không thể thấy rõ, nhưng cao gầy và thật sự khí chất rất cao quý.
"Chuyện đó là thật...”
Người phụ nữ nhấp một ngụm trà, hơi do dự.
"Thánh Chủ, ngươi nói xem, người này, cuối cùng hắn là loại tồn tại gì đây? Dựa vào hành động, kể cả lời nói của hắn, hắn phải là một người mang cả thiên hạ trong lòng."
Ông lão nói.
"Ngươi tin trên thế giới còn có một tầng vị diện cao hơn không?"
Người phụ nữ hỏi.
"Ta không dám nói, từ xưa đến nay, trên thế giới này chưa từng có ý kiến nào chứa tin như vậy được lưu truyền cả, nhưng mà... Thánh Chủ, thời đại Chúng Thần bỗng dưng biến mất, tuyệt đối không phải năng lực thế giới chúng ta có thể làm được, cũng bởi lẽ này, mọi người điều biết, nhất định là do con người làm ra, mà còn là người vung tay một cái đã có thể phá hủy toàn bộ, có lẽ là... Thần!
Người phụ nữ đứng dậy, bước chầm chậm: "Đúng vậy, ít nhất người ở đại lục chúng ta không thể làm được, dù có mạnh hơn nữa, thời đại Chúng Thần, cũng không thể trong phút chốc tiêu diệt một cường giả của một thời đại, đó chỉ có sự tồn tại với nhận thức siêu việt mới có thể làm được... đó cũng có nghĩa là, trên chúng ta, hoặc là Thần, hoặc là còn có một vị diện, mà sự xuất hiện của người này...”
"Ý của Thánh Chủ là chí ít không phải dẫm nát hư không, mà còn có một vị diện?"
Vì hiển nhiên đây là ý của Thánh Chủ, Diệp Thiên Dật chẳng phải Thần! Hắn cũng chỉ là một tồn tại vượt Thần Chí Cao mà thôi.
Mà nàng loại trừ khả năng Diệp Thiên Dật là ai đó còn sót lại từ thời đại chúng thần, còn lý do vì sao thì nàng tự rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận