Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 112: Không được, không được

Dịch: Cỏ Dại Team
---
Ngụy Trường Sinh giật mình, chẳng lẽ là biểu hiện của mình ở chỗ nào đó không tốt sao? Vì sao hắn muốn từ chối?
Thông thường, một người bình thường làm sao có thể tin rằng Diệp Thiên Dật ngầu như thế? Nhưng giọng nói kỳ quái đó, thiên lôi bất thường, khống chế sự sống chết của hắn mọi lúc mọi nơi, hắn không thể không suy đoán như thế, cộng thêm sự xuất hiện vừa vặn của Lý Bang ...
“Tiền bối, ngài cầm lấy đi!”
“Không được không được, thật sự không được, ta không thể cầm nó được.”
Diệp Thiên Dật đẩy trở lại.
“Ngài cầm lấy đi!”
“Không được không được, không cầm! Ngươi cất đi.”
“Ngài cầm lấy đi!”
“Ngươi cất đi.”
......
Mấy người nhìn theo bọn họ đẩy tới đẩy lui, trái rồi lại phải......
Đây là tình huống gì vậy?
Thần khí, một cường giả cấp cao thì muốn đưa cho, một tên yếu ớt lại không cần......
“Van xin ngài, ngài nhận đi.”
Ngụy Trường Sinh phát khóc, rốt cuộc mình có chỗ nào chọc cho tiền bối này không vui, đồ hắn lấy ra rồi, lại nói là không cần, thiên lôi đó kinh khủng như vậy, nếu không đưa nó cho hắn ta trong vòng ngày hôm nay, hắn thực sự sẽ bị thiên lôi đánh chết mất! Mồ hôi hắn đều muốn nhỏ xuống dưới.
“Thật sự không thể nhận.”
“Nhận đi! Nếu ngài không nhận, ta sẽ quỳ xuống với tiền bối ngài!”
Dứt lời, hắn liền muốn quỳ xuống.
Diệp Thiên Dật:
“......”
“Được... được được được, ta nhận, ta nhận là được chứ gì.”
Nói xong Diệp Thiên Dật nhận lấy Mãn Thiên Tinh.
“Phù ——“
Ngụy Trường thở phào một hơi, yên tâm rồi.
“Vậy... Vậy không biết tiền bối còn có gì chỉ giáo?”
Ngụy Trường Sinh hành lễ một cái hỏi.
“Ờ——”
Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu.
“Về đi, về đi.”
“Vâng, vậy vãn bối xin cáo từ trước! Chỉ là thiên lôi này...... Tiền bối......”
“Yên tâm đi, không có việc gì đâu!”
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ nói.
“Vâng... vâng!”
Ngụy Trường Sinh hoàn toàn thả lỏng thở phào một hơi, sau đó nhìn thoáng qua Lý Bác Nhân, nói:
“Chuyện hôm nay tiền bối chắc hẳn không muốn bị truyền ra ngoài, ngươi lẽ ra không nên biết, nhưng nếu đã biết thì chỉ cần ngươi không nói ra ngoài thì còn có thể sống, nếu ngươi nói lung tung ra ngoài, hậu quả chắc các ngươi đã biết!”
Lý Bác Nhân vội vàng hành lễ.
“Không dám, không dám!”
Sau đó Ngụy Trường Sinh nhìn về phía Diệp Thiên Dật, nói:
“Diệp tiền bối, vậy vãn bối cáo từ trước.”
“Ờ —— Bái bai.”
Xoạt ——
Sau đó Ngụy Trường Sinh biến mất tại chỗ, một thao tác này lập tức khiến cho tất cả mọi người tin chắc, hắn chính là Ngụy Trường Sinh!
“Diệp Thiên Dật, tình huống này là sao?”
Sau đấy Lý Bác Nhân hỏi.
Diệp Thiên Dật với bộ dạng “ai mà biết được”.
“Viện trưởng, ta cũng không biết, hắn vì cái lông gì mà gọi ta là tiền bối, còn đưa Thần khí này cho ta.”
Bọn họ choáng váng nhìn nhau một cái.
“Ngươi biết hắn là ai không?”
“Làm sao mà ta biết được, ta bị ép đến mơ hồ.”
Diệp Thiên Dật giả ngu nói.
“Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy!”
Diệp Thiên Dật không biết hắn là ai? Vậy......
“Được rồi được rồi, ta đi trước đây.”
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua Mãn Thiên Tinh, sau đó thu vào trong nhẫn không gian.
“Anh Diệp, hắn ai vậy?”
Lý Bang hỏi.
“Ngươi đã nói cái gì rồi đúng không?”
Diệp Thiên Dật hỏi Lý Bang.
“Cũng không nói cái gì, hắn hỏi ta Diệp Thiên Dật là ai, ta liền nói ngươi rất trâu bò, rất lợi hại......”
Sau đó Diệp Thiên Dật đã hiểu.
“Có phải là ta đã nói sai gì không?”
Lý Bang gãi gãi đầu.
Diệp Thiên Dật vỗ vỗ vai của hắn:
“Không sai, làm tốt lắm!”
Lúc đầu Diệp Thiên Dật rất hoảng, bây giờ đã hiểu rồi, Ngụy Trường Sinh kia là bị hù dọa, lại thêm lời Lý Bang nói hắn là cường giả nghịch thiên, vậy thì không phải lo hắn trả thù, hắn ta không dám.
“Nhóc, làm rất tốt!”
Giờ phút này Ngụy Trường Sinh đi tới nơi không có người bên ngoài thành Thiên Thủy, trong lòng rất khó chịu, thật sự rất khó chịu, thế nhưng còn có cách nào khác nữa đâu?
“Ting... Chúc mừng tiểu lão đầu ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng ngươi đột phá tới Thiên Đạo Cảnh.”
Trong chớp mắt, một hơi thở không thể tưởng tượng được bùng nổ trên người hắn!
Ngụy Trường Sinh trừng to mắt.
Hắn... Hắn hắn hắn sắp đột phá đến Thiên Đạo Cảnh?
Hắn bị mắc kẹt trong cảnh giới này đã năm trăm năm chưa vượt qua được. Đời này nhất định không có hy vọng, mà bây giờ hắn......
Là hắn! Là hắn làm!
Thiên Đạo Cảnh là đỉnh cao của Đại lục, nhưng bên ngoài có mấy người là Thiên Đạo Cảnh cơ chứ? Hắn là cường giả cấp đỉnh cao của Đại lục, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là Thánh Quân Cảnh thất giai! Chưa từng đạt tới Thiên Đạo Cảnh! Mà bây giờ......
Đừng nói là Mãn Thiên Tinh, dù khiến hắn cống hiến ra toàn bộ bảo bối để có thể đột phá tới Thiên Đạo Cảnh, hắn đều đồng ý!
“Tiền bối! Cảm ơn tiền bối! Cảm ơn tiền bối!”
Ngụy Trường Sinh nước mắt tuôn đầy mặt......
Diệp Thiên Dật trên đường đi về nhà cùng Bạch Hàn Tuyết.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Bạch Hàn Tuyết kinh ngạc hỏi.
“Sao ta biết được? Quá kì lạ, một cường giả cấp cao tới gọi ta là tiền bối, còn đưa Thần khí cho ta......”
Diệp Thiên Dật mặc dù biết nhưng sao có thể nói cho Bạch Hàn Tuyết được?
“Chẳng lẽ Trường Sinh Tôn Giả bị ai đó uy hiếp? Không thể, thân phận cộng với thực lực của hắn, trên đời này không mấy ai có thể uy hiếp hắn, uy hiếp hắn cũng tức là uy hiếp cả Tiên Nhất Môn, tuyệt đối không thể!”
“Chẳng lẽ hắn tìm nhầm người?”
Diệp Thiên Dật nói.
“Chắc là có hiểu lầm.”
Bạch Hàn Tuyết cảm thấy chỉ có thể giải thích như thế, chắc chắn là hiểu lầm, hắn nhận lầm người rồi.
Diệp Thiên Dật quả thực là lượm được miếng bánh từ trên trời rớt xuống, thứ rơi xuống chính là một thanh Thần khí.
Nói ghen tị thì tất nhiên là ghen tị, nhưng hơn hết là kinh ngạc, Bạch Hàn Tuyết nàng cũng không phải loại người này, đây là dành cho người có duyên, không thể ép buộc.
“Trong sách cổ có ghi chép về Mãn Thiên Tinh này, ba trăm năm trước xuất hiện trên thế gian, gây nên gió tanh mưa máu trên đại lục, cuối cùng bị một Tiên Nhất Môn đoạt được, có được Thần khí vô cùng mạnh, nhưng ngươi nhất định không được để lộ ra.”
“Cũng không thấy mạnh bao nhiêu.”
Diệp Thiên Dật nhún vai.
“Thần khí đều phải nhận chủ, hắn nhất định đã xóa ấn ký thần trí của mình đi rồi, ngươi chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là được.”
Bạch Hàn Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận