Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1809: đi Đế quốc Thương Lan

Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Liên nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Nàng đương nhiên là lo lắng cho Diệp Thiên Dật!
Trước tiên không nói đến việc bọn họ là bạn bè, nàng còn nợ Diệp Thiên Dật rất nhiều ân tình, cho dù chỉ nhìn với góc độ đối xử với một thiên tài hàng đầu, Hoàng Liên cảm thấy nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định sẽ gây ra tổn thất cho toàn bộ đại lục!
Nếu người này có thể tiếp tục duy trì trình độ hiện tại, Hoàng Liên thậm chí cảm thấy hắn có thể cạnh tranh cao thấp cùng với thiên tài hàng đầu Thần Vực!
Một người không phải là Thần Vực cạnh tranh cao thấp với những cường giả hàng đầu của Thần Vực, chỉ nghĩ thôi đã thấy tràn đầy nhiệt huyết và cảm xúc mãnh liệt.
“Ngươi cẩn thận chút, bản đế cảm thấy chuyện này thật sự đang nhằm thẳng vào ngươi.”
Hoàng Liên nói.
Bởi vì Diệp Thiên Dật gây thù chuốc oán rất nhiều, hơn nữa đều là cấp bậc đại lão, bởi vì cấp bậc đại lão mà bọn họ đều có bản lĩnh gây ra sự việc này, như sự việc hiện tại là một ví dụ điển hình.
Trước tiên không nói những người khác, chúng ta hãy nói về Thần Cơ môn cái đã, tuy Thần Cơ môn đã bị đánh tan nát hết tất cả cơ sở vật chất cũng như tài nguyên các thứ, sinh lực bị thương tổn nặng nề, cũng có rất nhiều người đã rời bỏ Thần Cơ môn, thế nhưng với thế lực của Thần Cơ môn, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, cho dù hiện tại Thần Cơ môn cũng không thể sánh với Thượng Thất Điện, bọn họ vẫn có thể dễ dàng làm được điều này.
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Ta hiểu.”
Cho nên, sự việc lần này khiến cho Diệp Thiên Dật không yên lòng, hắn cảm thấy thật sự trùng hợp, thật sự chuyện này là có thể xảy ra, dù sao thì hắn vẫn cần phải thận trọng.
“Vậy ngươi dự định đi đâu? Hay là bản đế phái vài võ giả thuộc tính không gian đi cùng với ngươi.”
Hoàng Liên đề nghị.
Không chỉ có thể bảo vệ, hơn nữa liên tục sử dụng Không Gian Khiêu Dược cũng sẽ an toàn, tốc độ lại còn nhanh chóng.
“Không cần, chuyện này không cần thiết, hơn nữa đó là Thần Cơ môn, cho dù có sự dụng cũng không có hữu ích gì lớn, đúng không?”
Nếu Thần Cơ môn nhắm vào Diệp Thiên Dật, muốn giết hắn, nó sẽ không có ích gì nhiều, bởi vì là phe tấn công, họ có rất nhiều thời gian để chuẩn bị, và họ cũng đang ở trong bóng tối! Bây giờ Diệp Thiên Dật và Hoàng Liên có thể nghĩ những gì, bọn họ đều có thể nghĩ ra, hơn nữa họ nhất định phải loại bỏ tất cả các chướng ngại vật để thành công sát hại Diệp Thiên Dật.
Bên cạnh đó ngoại trừ Thần Cơ môn, vẫn còn tên Mặc Đường.
Tên Mặc Đường này chắc hẳn là muốn giết Diệp Thiên Dật, bất kể là thuê người hay tự ra tay, xác suất rất cao.
Dù sao thì, hắn bây giờ chỉ như một con chuột băng qua đường, nhìn lại trước đây, nở mày nở mặt cỡ nào, mặc cho ai cũng khó có thể hồi phục được.
“Tóm lại là vẫn nên an toàn một chút.”
“Không cần đâu, ta biết trong lòng ngươi lo lắng cho ta, ta cũng biết ngươi muốn coi ta như người bạn đời để đối đãi, ta cũng biết bởi vì ngươi là cô gái rụt rè và thẹn thùng không dám thổ lộ với ta, không sao cả, ta sẽ cho ngươi thời gian để chuẩn bị tâm lý.”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng nhếch miệng cười.
Hoàng Liên bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đi thôi, bản đế không tiện tiễn ngươi.”
Hoàng Liên nói xong thì rời đi.
Nàng bây giờ có chút hiểu rõ Diệp Thiên Dật, nàng cảm thấy tên Diệp Thiên Dật này không phải là người thường, hắn tuyệt đối không phải là loại thanh niên không có sự thông minh, sắc xảo, sự khôn ngoan của hắn có thể đạt đến trình độ cáo già rồi.
Ngay cả khi dễ dàng bị hãm hại, chẳng hạn như là Hồng môn yến của Thần Cơ môn, thực ra từ nơi này cũng có thể nhìn ra được sự chưa trưởng thành của Diệp Thiên Dật, như thế cũng có thể hiểu hắn vẫn chưa cáo già lắm.
Tuy sự việc lần này có thể giải quyết hoàn toàn tốt đẹp, nhưng cách tiếp cận của Diệp Thiên Dật hoàn toàn không phải là giải pháp cho vấn đề này. Bao nhiêu năm qua đại lục này cũng chẳng có mấy người dùng cách tương tự như thế để giải quyết vấn đề. Nếu Diệp Thiên Dật làm không được, vậy chẳng phải hắn sẽ luôn bị mang tiếng là hung thủ đã giết Mặc Lâm sao?
Nhưng có một điều phải nói, rốt cuộc cũng là thầy trò mà, sư phụ thế nào thì sẽ có đồ đệ như thế, lười chả muốn nói nhiều, trực tiếp tiêu diệt môn phái.
Năm đó cũng là trận chiến tạo nên danh tiếng của Yêu Hậu.
Sau đó Diệp Thiên Dật rời đi.
Không có người quen nào ở đây cả, cuối cùng lại quay về thăm Đoan Mộc Tiểu Tiểu bọn họ một lần rồi mới khởi hành.
Hắn chọn cách đơn giản nhất để đi đến đế quốc Thương Lan, lái xe.
Diệp Thiên Dật không biết chiếc xe này có thể đi được bao xa, nhưng trên đường tâm trạng hắn được thả lỏng, ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, dù sao thì hắn cũng không vội, cho dù bỏ lỡ vài ngày thì hắn vẫn là người được mời.
Lái xe thật sự rất tốt, trực tiếp giải phóng Không Gian Khiêu Dược đến tận mấy trăm km, sau đó lại lái xe khôi phục lại sức khỏe lẫn linh lực, còn có thể được ngắm cảnh, hồi phục một chút lại có thể giải phóng Không Gian Khiêu Dược. Trong quá trình lái xe luôn nhanh hơn đi bộ, phải không? Vì vậy, nó không chậm bao nhiêu.
Trong xe còn có nhạc, Diệp Thiên Dật khẽ ngâm nga theo lời nhạc.
Hắn cũng cần phải buông lỏng tâm trạng một chút, nguyên do bởi vì Tu La.
Trong trận chiến với Tà Thần điện, hắn cũng phóng ra sức mạnh của Tu La để đối mặt với Diệp Lạc Lạc, cũng không thấy có ảnh hưởng gì.
Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.
Ba ngày này không có bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra, Diệp Thiên Dật cho rằng Hoàng Liên lo lắng quá nhiều thôi.
Theo lý mà nói, ba ngày là đủ lâu rồi, nếu muốn động tay động chân thì hẳn là nên hành động sớm hơn.
“Ăn một ít thôi, vẫn còn hai phần ba chặng đường nữa.”
Ban đêm, Diệp Thiên Dật dừng xe, nhen lên một nhóm lửa, dùng phéo tạo hóa tạo ra một cái bàn, ngồi ở đó đun nồi trên bếp lửa và đang call video với các cô gái trong nhóm.
“Ngươi đang ở đâu vậy?”
Bạch Hàn Tuyết lên tiếng hỏi.
“Một phần ba đoạn đường đi đến học viện Võ Thần. Các người đã đến chưa?”
Trong màn hình Bạch Hàn Tuyết, Hạ Ngữ Hàn vừa tắm xong đang lau khô tóc.
“Đang ở khách sạn, hắn là mai mốt sẽ đến, ngươi như thế này thì chắc phải còn một tuần nữa mới tới được đây.”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu nói: “Chưng một tuần, các ngươi đến trước cũng không sao cả, nếu như có ai đến bắt chuyện hoặc tán tỉnh, theo dõi ngươi, đều phải nhớ kỹ cho ta, khi đó tiểu gia ta sẽ đi tìm từng người một để tính sổ.”
Các cô gái: “…..”
Hàn Nhụy xuất hiện trước màn hình.
“Diệp đại cậu chủ ngươi thật đúng là bản lĩnh, ngươi như vậy là muốn trở thành người nổi tiếng nhất học viện hay sao?”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Ta vốn đã nổi tiếng, nhưng mà trở thành người nổi tiếng ở học viện Võ Thần, tới nơi đó không chừng lại là một chuyện phiền toái.”
“Đúng vậy, nghe nói trong thập đại mỹ nữ của Chúng Thần Chi Vực đã có mấy người đi rồi, chẹp chẹp, thật đúng là phiền phức.”
“Người đừng có mà quái gở như vậy, cẩn thận đợi lúc ta quay trở về ta lại đánh ngươi.”
Diệp Thiên Dật trừng mắt nhìn, sau đó lại thấy gì đấy.
“Oh! Ngươi đang ở đâu đấy? Đang ở bên ngoài sao?”
Bởi vì Diệp Thiên Dật nhìn thấy quang cảnh sau lưng Hàn Nhụy.
Tuy rằng quang cảnh sau lưng được nàng che lại rất kỹ.
“Ừa, đang ở bên ngoài, đi chơi một tí.”
“Được rồi!”
Diệp Thiên Dật cũng không suy nghĩ nhiều.
Mặc dù dường như Hàn Nhụy đến ở một nơi khá hẻo lánh, nhưng hắn cũng không nghĩ gì nhiều lắm.
Một lúc sau, Châu Tử Tuyết cùng với Ma Nguyệt đế quốc Ma Thần cũng tham gia cuộc trò chuyện, còn có Bắc Manh Manh, Kỷ Điệp, thậm chí có cả Tuyết Cơ của đế quốc Ma Thần cũng lộ diện.
Đùng Đùng ——
Vào lúc này, Diệp Thiên Dật nghe thấy một tiếng động lớn cách đấy không xa, làm mọi người chấn động.
“Bên phía ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Hình như là có người đang giao đấu, ngươi cẩn thận một chút!”
Hạ Ngữ Hàn nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận