Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1310: Đội trưởng bảo vệ khác biệt nhất trong lịch sử

Diệp Thiên Dật đi rồi!
Hắn muốn khiến An Vũ Tinh hối hận vì quyết định này.
Chơi hắn? Diệp Thiên Dật không sợ bị chơi!
Hoa Thanh Hàn, ừm, một cô gái không tồi, nhưng nàng phối hợp với An Vũ Tinh chơi khăm hắn là không đúng phải không?
Ừ, Diệp Thiên Dật sẽ không làm trái quy tắc, hắn chỉ làm theo tất cả những gì Hoa Thanh Hàn nói, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của nàng, người không thể vào thì không thể để hắn vào.
Hoa Thanh Hàn không cảm thấy có vấn đề gì cả, mấu chốt là nàng không biết Diệp Thiên Dật, không biết hắn có thể làm ra được những trò gì, nói thật lòng, An Vũ Tinh cũng không rành Diệp Thiên Dật, nếu không thì, nàng có lẽ sẽ ngoan ngoãn cho Diệp Thiên Dật một vị trí đệ tử tông môn thực sự, không dám chống lại hắn.
Tiếc rằng, có những kinh nghiệm phải nếm trải qua mới gọi là kinh nghiệm.
“A lô, sắp xếp ổn rồi, đội trưởng bảo vệ.”
Bên kia, An Vũ Tinh trầm ngâm một hồi.
“Ha ha ha, hắn phản ứng thế nào?”An Vũ Tinh cười nói.”
“Hình như có vẻ rất vui, ta chỉ nói hình như.”
“Không phải chứ? Người này... mà cũng đúng, mỗi ngày đi làm lại có thể có được nhiều tài nguyên tu luyện đỉnh cấp đến vậy, có lẽ cũng hài lòng nhỉ, nhưng mà... còn phải đi làm, vậy cũng không thoải mái, vậy xem ra hắn cũng là người biết thỏa mãn? Hầy, không đùa thành công, không để hắn làm đội trưởng bảo vệ là được rồi, để hắn làm nhân viên vệ sinh là tốt rồi.”
An Vũ Tinh nói.
“Ta nói, hắn chọc ngươi rồi?”“Ừ... cũng không tính nữa, hắn còn cứu ta, chỉ là tên này ta không sao nói rõ được, khoan nói chuyện này trước, ta còn có chút việc.”
“Ừm.”
Mặt khác, Diệp Thiên Dật đã đến dưới lầu.
Đội trưởng bảo vệ đó là đội trưởng, đó là quản lý, đó là đứng gác, phụ trách đóng mở barrier đều là bảo vệ, đều là quản lý, Diệp Thiên Dật là quản lý bọn họ, không cần đứng gác, không cần đóng mở barrier, cho nên, rất thoải mái.
“Người kia, ngươi.”
Diệp Thiên Dật chỉ vào một bảo vệ.
“Ngươi là?”
Diệp Thiên Dật lấy ra thẻ làm việc mà Hoa Thanh Hàn đưa cho.
“Chào đội trưởng.”Người đó nhanh chóng hành lễ.
Chỉ là có chút khó nói, người đội trưởng này có hơi trẻ tuổi, sao có thể làm được đội trưởng rồi? Đội trưởng bảo vệ lúc trước là Thiên Tôn cảnh! Hơn bốn mươi tuổi! Người này so với bản thân còn nhỏ hơn nữa.
“Ừ, ngươi tên gì?”
“Trương Thạc.”
Trương Thạc nói.
“Giúp ta gọi những bảo vệ trong đội bảo vệ của chúng ta qua đây, ta muốn họp.”
“Vâng, đội trưởng.”
Rất nhanh, tổng cộng sáu người đến đây.
“Đội trưởng, làm điếu thuốc, làm điếu thuốc.”
Trương Thạc châm cho Diệp Thiên Dật một điếu thuốc.
Diệp Thiên Dật hít một hơi.
“Tốt!”“Nhưng mà, công ty lớn như vậy, đội bảo vệ sao chỉ có sáu người?”Diệp Thiên Dật nhìn sáu ngươi trước mặt.
“Đội trưởng à, bình thường võ giả ai lại chịu làm công cho người khác? Cho dù tu vi thiên bẩm có thấp đi chăng nữa, cũng hi vọng tu luyện ở ngoài, mà tập đoàn Vương thị chỉ thu nhận võ giả, bọn ta mấy người cũng là hết cách, cũng gọi là người thông minh mà, dựa vào sự thông minh trời phú của chúng ta, cũng chẳng có tông môn nào thu nhận, ở đây ngoài lương ra thì còn có tài nguyên tu luyện, tuy không nhiều, nhưng so với cố gắng ở ngoài cũng nhàn nhã hơn nhiều.”
“Ồ, tâm của tập đoàn Vương thị này cũng lớn thật, tuyển bảo vệ chỉ tuyển võ giả.”
Diệp Thiên Dật nói một câu, sau đó nói: “Giúp ta đem cái ghế qua đây.”
“Vâng ạ!”Sau đó Diệp Thiên Dật ngồi xuống, vắt chéo chân hút thuốc nhìn những người nào là mười tám mười chín tuổi, nào là hai mươi mấy tuổi trước mặt.
“Tiếp đây ta muốn nói vài chuyện, cho các ngươi một vài nhiệm vụ.”
“Mời đội trưởng nói.”
Diệp Thiên Dật lấy ra mấy trăm đồng.
“Trương Thạc, đi mua cho ta một kí dưa lại đây.”“Ừm... vâng, đội trưởng.”“Lý An, ngươi giúp ta đi mua hai thùng bia.”“Vâng, đội trưởng.”
“Còn nữa, Lưu Chí Nam, ngươi mua ít mồi, gì mà chân gà, thịt, đậu gì đấy.”
“Vâng, đội trưởng.”
“Mua thêm hai gói thuốc, go go go!”
“Dạ.”
Sáu người nhìn nhau.
“Đội trưởng, đi bây giờ ư?”“Bây giờ không thể đi à?”“Nhưng, nhưng bây giờ là giờ làm.”
Diệp Thiên Dật nói: “Ta là đội trưởng bảo vệ, có chuyện gì tìm ta là được rồi, ngươi đi làm là được rồi.”
“Vâng.”
Sau đó bọn họ liền đi.
Diệp Thiên Dật dời cái bàn ở bên cạnh lại.
Hai mươi phút sau...
Bia, thuốc, mồi nhậu gì đó đều đủ cả rồi, Diệp Thiên Dật cũng sắp xếp bàn ghế xong cả rồi, chính là sắp xếp ngay trong phòng bảo vệ trước cửa tập đoàn Vương thị.
“Mấy anh em, lại đây uống bia phá mồi!”“Chuyện này... đội trưởng, chúng ta đang làm việc.”
Diệp Thiên Dật vỗ vào đầu Trương Thạc, nói: “Ngươi yên tâm đi, ta là đội trưởng của các ngươi, có chuyện gì ta chịu là được rồi.”
“Chuyện này?”
Tuy bọn họ rất ngạc nhiên và vui mừng vì gặp được người đội trưởng như thế này, nhưng mà có chút hơi khoa trương?
“Mau lên, uống bia, vào đây!”“Được thôi, đến đây!”
Sau đó bọn họ vào phòng bảo vệ, ngồi bên trong uống bia, hút thuốc, chém gió!
Tút tút tút.
Có xe muốn vào, Diệp Thiên Dật liếc mắt: “Có thể vào không?”“Đội trưởng, trên xe có thẻ thông hành đều có thể vào.”
Sau đó Diệp Thiên Dật tiện tay ấn, barrier nhấc lên, chiếc xe đấy đi vào.
Hiển nhiên, người lái xe và cả người ngồi sau xe đều nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bảo vệ, bọn họ còn tưởng giờ là giờ tan làm! Nhưng vốn không phải vậy!
“Dừng một chút!”
Người đàn ông trung niên ngồi phía sau xe nhìn thấy mặt nhăn mày nhó, lộ rõ vẻ tức giận, sau đó đưa người vào.
“Ta nói mấy người các ngươi gan cũng lớn thật, giờ làm việc mà uống bia hút thuốc ăn nhậu, các ngươi còn muốn làm nữa không?”
Trương Thạc và mấy người kia nhanh chóng đứng dậy.
Diệp Thiên Dật ngồi khoan khoái xoay người trên ghế, ánh mắt nhìn vào hắn, nhếch môi: “Ngồi hết xuống cho ta!”
“Đội... ”
“Ta nói lại lần nữa, ngồi hết xuống cho ta!”
Sau đó bọn họ từ từ ngồi xuống.
Tôn Chính Nghĩa chau mày nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ngươi là đội trưởng bảo vệ mới đến sao?”
Diệp Thiên Dật cười một tiếng, nói: “Ngươi là?”
“Tôn Chính Nghĩa, tổng giám đốc bộ tài nguyên.”
“Ồ, tổng giám đốc bộ tài nguyên à?”Diệp Thiên Dật cười, sau đó nói: “Chuyện của bộ phận bảo vệ ta, đến lượt ngươi quản sao?”
Bộ phân bảo vệ không có giám đốc gì đó, bởi vì đối với doanh thu của công ty không quan trọng, chức lớn nhất là đội trưởng bảo vệ.
“Ngươi! Nói năng hành động bừa bãi! Tóm lại là nói năng hành động bừa bãi!”
Tôn Chính Nghĩa tức giận chỉ vào Diệp Thiên Dật.
“Ta nói, ngươi quản lý cũng lớn đấy, nhưng mà, ngươi quản không nỗi bọn ta đâu, tạm biệt, không tiễn!”
Diệp Thiên Dật nhếch môi cười.
“Hừ, ngươi đợi đấy, ta không tin không có ai trị không nỗi ngươi, thật là vô pháp vô thiên!”
Sau đó Tôn Chính Nghĩa tức giận bỏ đi.
Sáu người bảo vệ bọn họ đề kinh ngạc.
Đội trưởng bảo vệ mới đến rốt cuộc là thần thánh phương nào! Đây có phải là có chút quá...
“Nhìn gì chứ? Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận