Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 157: Ái chà, cô gái này kiêu ngạo quá nhề!

Dịch: Cỏ Dại Team
“Đầu tiên, ngươi không cho dầu vào, thứ hai, ngươi không cho bất kỳ gia vị nào vào cả, và thứ ba, ngươi phải dùng thìa đảo qua đảo lại nữa.” Diệp Thiên Dật chỉ vào những lọ gia vị khác nhau gần đó.
“Có đơn giản không nào?” Diệp Thiên Dật cười hỏi.
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu: "Không dễ đâu."
Nàng ấy rất ngay thẳng và sẽ không bao giờ nói xạo.
"Vẫn muốn học sao?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Mộ Thiên Tuyết gật đầu.
"Vậy thì làm lại nào."
Sau đó Diệp Thiên Dật đổ hết đồ đi.
"Ai da......"
Mộ Thiên Tuyết vô thức dừng lại.
"Hửm?"
Sau đó Mộ Thiên Tuyết lắc đầu, đưa tay ra và đưa cho Diệp Thiên Dật một viên thuốc.
"Cho ngươi."
"Sao ngươi lại cho ta?"
"Lãng phí hết cả nguyên liệu nấu ăn quý giá của ngươi rồi."
Diệp Thiên Dật; "..."
Ôi!! Đừng dễ thương như vậy nữa có được không!
Nàng ấy càng đáng yêu, Diệp Thiên Dật càng thích nhưng cũng lại càng sợ...
Nàng là tiên nữ cao quý và mạnh mẽ như vậy, nhưng vì cái lông gì mà lúc nào cũng nóng bỏng dễ thương như vậy chứ?
Diệp Thiên Dật cầm lấy nó và đặt vào trong nhẫn không gian, sau đó nói: "Không nên dùng phép thuật lợi hại của mình mà nấu ăn, mà phải làm quen với việc nấu nướng bằng những dụng cụ thô sơ nhất, đó mới chính là hương vị tuyệt vời nhất, nào, dùng dao cắt cà chua đi."
Diệp Thiên Dật vừa ăn dưa chuột vừa hướng dẫn nàng, Mộ Thiên Tuyết cũng sẵn sàng học hỏi, cắt từ từ, nhưng nàng ấy rất thích nó.
"Sau đó đổ một ít dầu vào chảo, đun nóng dầu, cho hành tím, sau đó cho cà chua vào xào."
"Đập trứng."
"Cho một ít nước, rồi một thìa muối, cái màu trắng ấy."
Sau đó Mộ Thiên Tuyết duỗi ngón trỏ ra, quẹt một ít muối và đưa vào miệng nếm thử.
Nàng đột nhiên nhăn mặt.
"Tại sao ngươi lại muốn cho cái thứ không ngon như thế này vào món ăn để làm gì cơ chứ?"
Mộ Thiên Tuyết hỏi với một vẻ mặt ngây thơ.
Thành thật mà nói, nghe xong câu hỏi này Diệp Thiên Dật cũng ngớ ra một lúc, muối có ngon không? Tất nhiên nó không ngon, tại sao phải cho nó vào đồ ăn?
Lúc này, Diệp Thiên Dật có thể đã thấu hiểu được nỗi vất vả của những người giáo viên rồi.
"Bởi vì ngươi bỏ vào một ít thôi là được rồi."
"Nhưng vừa rồi ta ăn cũng rất ít mà nó cũng thật kinh khủng đấy thôi."
Diệp Thiên Dật "..."
Em gái à! Đừng hỏi nhiều nữa...
"Bởi vì trong nồi còn có rau củ, chúng có thể làm loãng mùi vị đi."
Đột nhiên, Mộ Thiên Tuyết gật đầu, sau đó làm theo hướng dẫn của Diệp Thiên Dật bỏ các loại gia vị vào theo thứ tự.
"Tắt lửa và lấy thức ăn ra."
Diệp Thiên Dật nói.
Đây có thể là cơ hội duy nhất để Diệp Thiên Dật ra lệnh cho Mộ Thiên Tuyết ...
“Thử nếm lại xem?” Diệp Thiên Dật mỉm cười nhìn Mộ Thiên Tuyết.
"Được."
Sau đó Mộ Thiên Tuyết gắp một miếng khác bỏ vào miệng, đôi mắt xinh đẹp hơi sáng lên.
Tuyệt vời tuyệt vời!!
"Ngon không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ngon lắm, ngươi nếm thử đi.” Sau đó, Mộ Thiên Tuyết tự tay chọn một miếng và đút cho Diệp Thiên Dật. Còn Diệp Thiên Dật thì lại rất vui và cũng sốc nữa!
Chà! Thần tiên tỷ tỷ thực sự đã đút cho hắn ăn...
Thành công rồi, thành công rồi! Sau này khi nàng ấy biết được chân tướng sự thật, thì chắc cũng sẽ còn cơ hội sống sót.
"Ngon không?"
Bây giờ là Mộ Thiên Tuyết hỏi Diệp Thiên Dật.
"Không tồi, rất có năng khiếu đấy."
Không thể giải thích được là Mộ Thiên Tuyết cảm thấy tự hào, hạnh phúc và mãn nguyện ra sao.
"Ta vẫn phải làm thêm nữa."
Diệp Thiên Dật; "..."
“Đừng đừng, đủ rồi, đủ rồi, một vài món là đủ rồi, nếu không sau khi nấu xong thì những món trước sẽ nguội mất, để sau này rồi hẵng làm tiếp.” Diệp Thiên Dật vội vàng nói.
"Được thôi."
Sau đó, Mộ Thiên Tuyết ăn thức ăn và cảm thấy rất hài lòng, hương vị thực sự rất ngon.
“Ngươi học ai mà có được những kỹ năng nấu ăn như thế này đấy?” Mộ Thiên Tuyết hỏi.
“Nấu ăn sao, là cùng với một người bạn, một cô gái, nàng ấy tên là Phong Nhã.” Diệp Thiên Dật nói.
Diệp Thiên Dật và Mộ Thiên Tuyết đã nói rất nhiều chuyện, đây là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau nhiều như vậy, Mộ Thiên Tuyết sẽ kiên nhẫn giải thích cho Diệp Thiên Dật nhiều điều hắn không hiểu, vì Diệp Thiên Dật cũng đã dạy nàng ấy cách nấu ăn mà, nên nàng ấy nghĩ mình cũng nên dạy Diệp Thiên Dật nhiều nhiều thêm chút.
“Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện nữa.” Mộ Thiên Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật và nói.
"Hửm?"
Diệp Thiên Dật nghi ngờ liếc nhìn Mộ Thiên Tuyết.
Sau đó, Mộ Thiên Tuyết khẽ chuyển động tinh thần, và trên bàn xuất hiện rất nhiều thịt gà, thịt vịt và cá xuất hiện.
Diệp Thiên Dật: "..."
"Có vẻ như ngươi không cần phải tốn tiền để mua nguyên liệu đâu, vì phép tạo hóa của ta có thể tùy ý tạo ra một cách dễ dàng."
Diệp Thiên Dật há hốc miệng!
Chà!!
Thần tiên tỷ tỷ, ngươi nói dối ta rồi!! Rõ ràng là phép tạo hóa mạnh hơn nhiều so với phép hủy diệt mà, đúng không?
Sau đó, Mộ Thiên Tuyết lại suy tư một chút nữa, tiếp theo là một chuyển động khác của tâm trí, và những món ăn thơm phức đã được chuẩn bị sẵn xuất hiện trên bàn.
Diệp Thiên Dật:? ? ?
"Xem ra ... cũng không cần ra ngoài ăn nữa rồi."
Mộ Thiên Tuyết nói.
Chà! Phép tạo hóa này ...
Phéo hủy diệt của hắn ta chẳng là cái thá gì cả?
Nhưng mà... không được! Nếu đã như vậy, sau này làm sao hắn có thể lừa dối nàng ấy được nữa... À, ừ, trao đổi với nàng ấy một cách thân thiện chứ...
“Thần tiên tỷ tỷ à, nếu làm thế này thì tất nhiên là thật đơn giản, nhưng ngươi có nghĩ rằng nó sẽ khiến người cảm thấy vui giống như khi tự mình làm ra nó không?” Diệp Thiên Dật hỏi.
Mộ Thiên Tuyết nghĩ kỹ về điều này, rồi lắc đầu.
Đúng vậy, vừa nãy nàng làm món ăn dưới sự hướng dẫn của Diệp Thiên Dật, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng hiện tại lại thản nhiên như vậy.
"Những nguyên liệu kia có thể sử dụng được không? Những thứ ta tạo ra và những thứ đi mua cũng giống nhau mà." Mộ Thiên Tuyết nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận