Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 757: m mưu của hai đế vương (2)

“Vậy… Thiên Lâm Thần vương, ngươi có chứng cứ sao? Ngộ nhỡ thật sự không phải là hắn thì sao? Giết hắn xong, kẻ đầu sỏ gây tội thật sự lại ung dung ngoài vòng pháp luật, vậy làm sao bây giờ?”
“Chính là hắn! Thiên sư của bản đế chết là cho hắn hạ độc, Tiên Vương cảnh hạ độc hắn không chết nhưng Thiên sư và Ngô nhi lại chết! Bạch tôn giả hạ độc tên lính kia, hắn bị độc chết nhưng độc cũng đã bị bay hơi đi rồi. Như vậy Diệp Thiên Dật cũng có thể bị định tội, nhưng mà hắn lại tìm được độc Thực Tâm Thảo trên người tên lính kia! Giải thích được người hạ độc không ai khác chính là hắn !”
Ánh mắt Thiên Lâm thần vương âm ngoan.
“Nói như vậy, Diệp Thiên Dật này cũng có chút bản lĩnh! Tiên Vương cảnh hạ độc thế mà hắn lại không chết! Bản đế đã biết chắc, chuyện này chính là hắn làm!”
Bọn họ biết cũng có ích gì? Đây xác thật là chứng cứ, nhưng sao có thể nói ra bên ngoài? Bởi vì muốn giết chết Diệp Thiên Dật trước tiên bọn họ phải tìm một lý do hợp lý.
“Muốn tìm được chứng cứ định tội hắn là không thể. Vậy định cho hắn tội khác vậy!”
“Bản đế phải bắt hắn nhận tội giết con ta. Bắc Hạo Nhiên, ngươi đã đồng ý với ta rồi, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì đều phải làm tốt cho bản đế!”
Bắc Hạo Nhiên thật đau đầu!
Hắn đã sắp xếp xong người bên mình ra ta, nhưng Thiên Lâm Thần vương kia ương ngạnh muốn gán cho Diệp Thiên Dật tội giết người, hắn tìm chứng cứ bằng cách nào?
Hắn biết chỉ có định tội này cho Diệp Thiên Dật thì Thiên Lâm Thần vương mới có thể làm người trong thiên hạ tin phục! Hắn đang suy xét, cũng giống lúc Bắc Hạo Nhiên hắn vì chính mình suy xét mới bảo vệ Diệp Thiên Dật.
Thế giới này không có luật lệ, nhưng với thân phận và địa vị, bọn họ phải làm cho người dân tin phục!
“Ngụy tạo chứng cứ!”
Bắc Hạo Nhiên nheo mắt!
Muốn cứu sống một người không dễ nhưng muốn giết chết một người có gì khó?
Không có chứng cứ, vậy bọn họ liền tạo ra chứng cứ chẳng phải là được rồi sao?
……
Một ngày cứ thế trôi qua!
Bắc Manh Manh và Diệp Thiên Dật ở hậu đài cũng không nói gì nhiều. Hiện tại tâm trạng của nàng không tốt mà Diệp Thiên Dật lại đang suy nghĩ một vài chuyện khác!
Sau khi trời tối, hai người bọn họ về đến tẩm cung của công chúa. Trong một biệt thự cực lớn với ánh đèn điện sáng trưng, tắm rửa xong, hai người ăn mặc áo ngủ ngồi ở trên sofa trong phòng khách.
“Này.”
Bắc Manh Manh đá đá chân Diệp Thiên Dật.
“Sao vậy?”
Diệp Thiên Dật liếc mắt nhìn Bắc Manh Manh một cái.
Bắc Manh Manh cắn môi: “Ta tìm người đưa ngươi đi trốn nhé. Nếu còn tiếp tục ở lại nơi này ngươi chắc chắn phải chịu chết.”
Nàng sinh ra trong nhà đế vương, sao có thể không biết?
“Phải chết sao? Ta ngược lại muốn xem thử bọn họ có thể làm gì.” Diệp Thiên Dật cong khoé miệng.
“Ngươi cũng không ngốc, chẳng lẽ không hiểu sao? Bọn họ không giết ngươi chỉ là bởi vì ban ngày ngươi thắng lý. Bởi vì có rất nhiều người đang nhìn vào nên không có chứng cứ không thể bắt người. Nhưng bây giờ họ có rất nhiều cách để giết ngươi. Hoàng huynh ta cũng có thể sẽ giết ngươi. Hắn không thể vì ngươi mà khai chiến với Đế quốc Thiên Lâm, ngươi rõ chưa?” Bắc Manh Manh nhìn sang Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật sao có thể không biết?
Nhưng nếu như hắn thật sự sợ thì đã không làm như vậy ở hôn lễ.
“Yên tâm, trong lòng ta đã có tính toán.”
“Ông anh à, ngươi dự tính cái gì? Người ta là đế vương, còn là hai đế vương nữa. Bọn họ còn có Thần Vương cảnh.”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng một cái.
“Anh cái gì mà anh? Gọi ta là chồng.”
Bắc Manh Manh: “……”
“Ngươi ngươi ngươi!! Sao ngươi không lo lắng một chút nào vậy?”
Bắc Manh Manh thật sự lo lắng muốn chết.
Diệp Thiên Dật cười cười: “Nếu trốn thì trốn đi đâu chứ? Ngươi cho rằng ta có thể trốn được bọn họ sao?”
Bắc Manh Manh nhìn Diệp Thiên Dật.
“Tội nhân mới phải trốn. Ngược lại bọn họ có thể trực tiếp lấy cớ đó để đuổi giết ta. Dù không giết ta thì bọn họ cũng có thể bắt ta đi, sau đó tuyên bố với bên ngoài là ta bởi vì sợ tội cho nên mới chạy. Vừa hay có thể quy cho ta tội danh giết người.”
Bắc Manh Manh ngoẹo đầu hơi suy nghĩ.
Hình như hắn nói cũng có lý.
“Sở dĩ ban ngày bọn họ không giết được ta là bởi vì họ phải giữ uy nghiêm của đế vương, dưới nhiều con mắt như vậy không thể muốn làm gì thì làm. Họ phải có bằng chứng thuyết phục mới được ra tay. Mà bọn họ lại không tìm thấy chứng cứ chứng minh ta giết Thập Tam hoàng tử và Thiên sư kia. Hiện tại dù muốn giết ta cũng phải có lý do. Chúng sẽ không dễ dàng để cho ta chết, sau đó lấy đại một lý do giải thích với bên ngoài.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ngươi chắc chắn sao?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Chúng nhất định muốn lấy mạng ta. Cho nên đến lúc đó khả năng lớn chúng sẽ định cho ta tội khác hay nói cách khác……không tìm thấy chứng cứ thì sẽ ngụy tạo chứng cứ.”
“Ngươi biết vậy còn……”
Bắc Manh Manh phồng miệng nhỏ.
Người này bị ngốc sao?
Diệp Thiên Dật cong môi: “Nếu đến lúc đó bọn chúng xé mặt nạ xuống, ta liền cho bọn chúng thỏa ý. Thật muốn nhìn một chút vẻ mặt của những kẻ không biết xấu hổ đó. Xem bọn chúng vất mặt mũi đi nơi nào.”
Bắc Manh Manh: “……”
Người này thật không giống người bình thường. Người bình thường sớm đã tìm mọi cách chạy trốn hoặc là ẩn nấp rồi, hắn thì sao? Bản thân hắn biết rất rõ ràng hậu quả, thậm chí biết đối phương sẽ làm cái gì, vậy mà hắn còn ung dung ở nơi này……Dáng vẻ thản nhiên như không có việc gì xảy ra!
Nàng phục hắn rồi!
“Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?” Bắc Manh Manh hỏi.
“Ta đương nhiên có chuyện rất quan trọng phải làm.”
Bắc Manh Manh hai mắt sáng lên!
Nàng biết, cái tên xấu xa này chắc chắn đã có cách!
“Chia đồ! Nhanh lên! Mỗi người một nửa, không được chơi xấu. Hai chúng ta tuy đã là vợ chồng nhưng là tài sản là của riêng! Về sau làm gì cũng đều phải chia đều, ngươi đừng nghĩ bắt ta trả tiền cho ngươi, đó là chuyện không bao giờ xảy ra!”
Diệp Thiên Dật ngồi xếp bằng ở đó nói.
Bắc Manh Manh: “……”
Woaaaa! Người này thật nực cười!
Đã rơi vào tình thế nguy hiểm như vậy còn nghĩ đến chuyện này?
“Ngươi!! Ta thật sự bị ngươi làm cho tức chết rồi!”
Bắc Manh Manh chỉ vào Diệp Thiên Dật méo miệng, hai mắt nàng đỏ hoe.
Diệp Thiên Dật hơi giật mình nhìn Thất công chúa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận