Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 991: Ngốc rồi, ngốc luôn rồi!

Hàn Nhã Nhi mang mạng che mặt, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, từ không trung bay xuống trước mặt bọn họ.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng trước tiên nhìn sang Diệp Thiên Dật.
Quả nhiên!
Thậm chí hắn còn đứng cùng một chỗ với Phượng Dao, điều này cho thấy giữa họ có mối quan hệ không bình thường. Bình thường thì Diệp Thiên Dật không thể lên được hòn đảo này, hơn nữa…
Nàng nhìn lướt qua bể bơi bên cạnh, chính là bàn bên cạnh Diệp Thiên Dật và Phượng Dao, có chút ý vị sâu xa.
Rượu vang đỏ…
Hai người đang uống rượu vang đỏ, nàng có thể đoán về khía cạnh nào? Không đời nào?
Không thể không thể đâu, thật sự không thể có chuyện trâu già gặp cỏ non này đâu?
“Hàn Nhã Nhi, ngươi vẫn kiêu ngạo như xưa, ngươi bỏ mạng che mặt ra thì chết mất sao?”
Phượng Dao nhìn Hàn Nhã Nhi cười một tiếng.
Diệp Thiên Dật: “…”
Đây chính là ăn miếng trả miếng, mùi thuốc súng nồng nặc, trời ạ! Làm sao đây!
“Đây không phải là việc của Nữ hoàng Thiên Phượng, đúng không?”
Hàn Nhã Nhi đứng ở đó, đôi mắt diễm lệ nhìn Phượng Dao, lạnh nhạt nói.
“Đương nhiên, bổn đế có chút không thoải mái, chỉ vỏn vẹn cái này mà thôi.”
“Vậy tốt quá, Nữ hoàng Thiên Phượng không thoải mái, còn trong tâm bổn đế vẫn khá vui vẻ.” Hàn Nhã Nhi nhàn nhạt nói.
“Nhưng mà… Nữ hoàng Thiên Phượng rất nhàn nhã, ở đây uống rượu vang đỏ cùng với một người đàn ông tuấn tú, không lẽ có chuyện gì?
Hàn Nhã Nhi khẽ nhếch miệng nói.
“Hừ, quả thật bổn đế rất nhàn hạ, suy cho cùng thì bổn đế không có nhiều phiền não như Nữ hoàng Thánh Tâm, còn về rượu vang đỏ này, ngươi muốn một ly không?
Phượng Dao nói xong thì cầm ly rượu lên lắc nhẹ, sau đó nhấp một ngụm nhìn Hàn Nhã Nhi.
“Không cần, bổn đế chỉ thích uống trà.”
Hàn Nhã Nhi nói.
“Có trà, để bổn đế đích thân pha trà cho Nữ hoàng Thánh Tâm.”
Nói xong, nàng từ từ rót một ly cho Hàn Nhã Nhi rồi bỗng dưng ném về phía Hàn Nhã Nhi.
Diệp Thiên Dật ở bên cạnh giật mình, nhìn qua thì có vẻ đơn giản ném qua nhưng uy lực dường như có thể làm nổ tung bầu trời.
Hàn Nhã Nhi đưa tay ra vững vàng tiếp lấy, trong chớp mắt khí thế bùng nổ, nước trà chưa vương ra, sau đó nàng nhấp một ngụm.
“Trà ngon, cuộc sống của Nữ hoàng Thiên Phượng quả thật rất thoải mái.”
Diệp Thiên Dật cảm nhận được mùi thuốc súng xung quanh mình, không chịu nổi không chịu nổi nữa rồi!
“Còn có trà ngon hơn nữa.”
Phượng Dao búng tay, mấy cái ly xuất hiện từ trong không khí, sau đó nàng rót trà và ném về phía Hàn Nhã Nhi.
Hàn Nhã Nhi xoay một vòng, vững vàng tiếp lấy mấy cái ly.
“Nước trà hơi nhiều, tình cảm của Nữ hoàng Thiên Phượng khó mà từ chối, một ly là đủ rồi.”
“Ấy ấy ấy, mọi người cùng ngồi xuống yên tĩnh nói chuyện và uống trà không hay hơn sao?”
Lúc này Diệp Thiên Dật nói một câu.
Nhưng mà hai người không để ý đến hắn.
Cái định mệnh!
Cái đệch!
“Nữ hoàng Thiên Phượng làm thế nào mà quen biết được cậu Diệp vậy?”
Hàn Nhã Nhi hất nhẹ tách trà bay tới trên mặt bàn, nhàn nhạt hỏi.
“Cậu Diệp? Nữ hoàng Thánh Tâm nên gọi hắn là chồng thì đúng hơn. Gọi như vậy có chút không hợp nghi thức đó.”
Phượng Dao nhếch miệng nói.
Hàn Nhã Nhi: ???
“À, khụ khụ, uống trà uống trà, ta rót cho hai người.”
“Có thể Nữ hoàng Thiên Phượng hiểu nhầm gì rồi, ta chỉ quen biết Diệp Thiên Dật, cùng lắm chỉ tính là bạn bè thôi.”
Phượng Dao: ???
Nàng nhìn Diệp Thiên Dật.
Ôi ĐM! ĐM nhà ngươi Diệp Thiên Dật!
Hàn Nhã Nhi không phải người phụ nữ của hắn! ĐM ĐM ĐM!
“Khụ khụ, chuyện sớm muộn thôi, chuyện sớm muộn thôi.”
Diệp Thiên Dật lúng túng cười.
“Không phải chứ? Chẳng lẽ Nữ hoàng Thiên Phượng nghĩ bổn đế và cậu Diệp là quan hệ tình nhân, nên gọi bổn đế đến đây để cười nhạo bổn đế sao?”
Hàn Nhã Nhi mỉm cười.
“Vậy thì sao nào, đã đến đây rồi thì chúng ta cùng nhau tính toán cả nợ cũ lẫn nợ mới đi!”
Thân thể xinh đẹp của Phượng Dao bộc phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ, bóng của một con phượng hoàng phảng phất hiện ra sau lưng nàng. Cùng lúc đó khí tức của Hàn Nhã Nhi cũng bộc phát, hai luồng khí tức va chạm vào nhau!
“Ấy ấy ấy – –”
Lúc này Diệp Thiên Dật chạy vào giữa bọn họ, hai người đồng thời thu lại khí thế.
“Lùi lại!”
Phượng Dao khẽ cau mày.
“Ngươi đã hứa với ta rồi, không thể đánh nhau tới mức sinh tử.”
Hàn Nhã Nhi hơi nhướng mày.
Phượng Dao cũng đã đồng ý rồi?
Sao Diệp Thiên Dật có thể làm được?
“Bổn đế đã hứa với ngươi, nhưng trận chiến này vẫn sẽ xảy ra, đúng không?
Phượng Dao liếc Diệp Thiên Dật.
Bây giờ nàng đang rất khó chịu, cực kỳ khó chịu!
Nói cách khác, Hàn Nhã Nhi không phải là người phụ nữ của Diệp Thiên Dật, là hắn nói dối mình, nàng còn dương dương tự đắc, không phải Hàn Nhã Nhi cũng bị một đứa nhóc theo đuổi đó sao? Cho dù không ở đó thì lại như thế nữa?
Nhưng bây giờ không phải, nên nàng rất khó chịu! Rất muốn treo Diệp Thiên Dật lên mà đánh cho một trận.
“Không phải hai người chỉ muốn phân thắng thua thôi sao?”
“Không sai! Ngươi tránh ra!”
Diệp Thiên Dật nói: “Vậy để ta làm trọng tài được không?”
“Có thể.”
Hàn Nhã Nhi gật đầu.
“Được!” Phượng Dao cũng gật đầu.
Làm trọng tài hay không có tác dụng gì chứ? Đánh thắng thì chính là thắng, đánh thua thì chính là thua, một mắt cũng nhìn ra được.
Được! Hai người đã đồng ý rồi, vậy thì… ngồi xuống trước đã. Thân là trọng tài, ta cần nói một chút về quy tắc thi đấu.
Hai người sững sờ.
Diệp Thiên Dật muốn làm gì?
“Nhanh lên, nếu ai không nghe theo lệnh trọng tài thì ta có quyền trực tiếp tuyên bố thắng bại luôn ha.”
ĐM!
Phượng Dao thật sự muốn quất Diệp Thiên Dật, sau đó nàng ngồi xuống.
“Ngươi cũng ngồi xuống.”
Diệp Thiên Dật nhìn Hàn Nhã Nhi nói.
Hàn Nhã Nhi ngồi xuống đối diện hắn.
Diệp Thiên Dật lần lượt rót trà cho hai người, sau đó ngồi ở phía bên kia.
“Ta nói về quy tắc một chút.”
Diệp Thiên Dật duỗi tay ra, một bộ bài xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Cược một tử tinh tệ, lá A là lớn nhất, cặp A là cặp lớn nhất, tiếp theo là sảnh đồng chất, sảnh ba, sảnh ba đồng chất, ba cây, không được ăn gian, mỗi người một vạn tử tinh tệ, ai thua hết tiền trước thì người đó thua.”
Diệp Thiên Dật vừa nói vừa chia cho mỗi người ba lá bài.
Hàn Nhã Nhi: ???
Phượng Dao: ???
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Phượng Dao chết lặng nhìn Diệp Thiên Dật.
“Thi đấu đó, không phải các ngươi muốn thi sao? Đâu ai quy định cứ tỉ thí là phải đấu võ chứ?”
Diệp Thiên Dật ngồi đó cười hi hi nói.
“Diệp Thiên Dật! Ngươi!”
Phượng Dao nghiến răng nghiến lợi chỉ tay vào Diệp Thiên Dật.
“Ngươi đừng nói nữa, không phục? Nhưng ngươi đã đồng ý cho ta làm trọng tài, mà trọng tài thì có quyền định ra quy tắc đúng không? Nếu ngươi không phục thì sẽ nhận thẻ vàng cảnh cáo, hai lần thì sẽ nhận thẻ đỏ, ngươi sẽ bị xử thua ngay.”
Diệp Thiên Dật cười nói.
Hàn Nhã Nhi ngồi đó, khẽ nhếch khóe miệng, sau đó nàng vén nhẹ mạng che mặt lên và nhấp một ngụm trà.
“Ngươi!”
“Thẻ vàng!”
Diệp Thiên Dật dùng Phép tạo hóa trực tiếp tạo ra một thẻ vàng và bắn ra trước mặt Phượng Dao.
Phượng Dao: ???
“Ngươi đã nói chỉ cần phân thắng thua là được rồi, cái này cũng có thể phân thắng thua, nhanh lên, xem bài, đặt cược.”
Ngốc rồi, ngốc luôn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận