Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1317: Sống chung sao?

Hoa Thanh Hàn vừa tới nơi đã rất kinh ngạc!
Hôm nay nàng có chút việc nên tới muộn nửa tiếng.
Sao cả đám bọn họ lại tan tác thế kia?
“Hoa tổng đến rồi!”
Mọi ánh mắt dồn lên người Hoa Thanh Hàn.
Hành động của Diệp Thiên Dật đã làm tất cả mọi người có mặt ở đây chấn động, đặc biệt phút cuối hắn trở mình khống chế được võ giả Thần Vương cảnh Vương Thiên, còn dẫm đối phương dưới chân. Cứ thế trở nên vô địch!
Hắn không biết Vương Thiên là ai sao? Hắn không biết người trước mắt này là Vương Thiên hay là biết nhưng vẫn cố tình làm vậy?
Mọi người không biết, nhưng cảm thấy có lẽ là vế sau.
“Diệp Thiên Dật!!”
Hoa Thanh Hàn tức giận bước tới. Nàng nhìn thấy cái chân còn đặt trên mặt Vương Thiên, cúi đầu xuống nhìn xem tình hình của Vương Thiên thì kinh ngạc.
“Ngươi điên rồi sao?”
Nàng nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Mọi người nghe nàng nói xong thì thầm kêu không xong rồi!
Lời này đã nói rõ:
Hoa tổng và Diệp đội trưởng là người yêu. Sau đó Diệp đội trưởng bởi vì chuyện tình cảm mà ra tay với Vương Thiên. Còn Hoa tổng không kịp tới ngăn cản hai con trâu đực đánh nhau mới để xảy ra tình huống trước mắt. Điều này đã làm Hoa Thanh Hàn tức giận!
Cho nên mọi người đều cho rằng lý do nàng tức giận là bởi vì cách làm của Diệp Thiên Dật quá bồng bột. Điều này dẫn nguy hiểm cho bản thân hắn. Bởi vì Vương Thiên là cậu hai nhà họ Vương đấy!
“Hoa tổng!”
Diệp Thiên Dật lập tức đứng thẳng, sau đó hành lễ.
Hoa Thanh Hàn: “...”
“Thưa Hoa tổng, người này không nghe ta khuyên bảo, không có giấy thông hành, không có hẹn trước. Hắn bất chấp xông vào tập đoàn không nói còn phái tới mấy chục chiếc trực thăng, là mối uy hiếp nghiêm trọng cho sự an toàn và lợi ích của tập đoàn. Ta đã khuyên hắn mấy lần nhưng hắn sống chết không nghe, vì vậy ta bắt buộc phải áp dụng biện pháp cưỡng chế. Hắn không chịu thua thậm chí còn ngoan cường chống cự! Báo cáo hết!”
Phù ——
Phù ——
Hoa Thanh Hàn thở liên tục mấy hơi dài.
Ta sắp bị ngươi làm tức chết rồi!
Điên mất thôi!
Lâu lắm rồi nàng mới xuất hiện cảm xúc này! Thật sự là tức điên lên được! Tức giận đến phát run.
Người này bị điên hay là ngốc thật đấy? Hay là hắn đang giả ngu để lừa nàng vậy?
Không đúng!
Hẳn là ngốc thật! Nếu không thì một kẻ không có bối cảnh, không có thực lực như hắn sao lại dám ra tay như vậy với Vương Thiên chứ?
“Ngươi có biết hắn là ai không?”
Hoa Thanh Hàn chỉ vào người đang nằm trên mặt đất rồi quay sang hỏi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật lập tức đứng nghiêm trả lời: “Báo cáo Hoa tổng, ta không biết, nhưng mặc kệ hắn là ai, dù hắn có là thiên vương lão tử, nếu không tuân thủ quy định, muốn xông vào tập đoàn, cho dù chết ta cũng phải ngăn cản hắn. Đây là chuyện ta nên làm, cũng là nhiệm vụ cũng và sứ mệnh của ta! Hy vọng Hoa tổng không cần khen ngợi đâu, chuyện đương nhiên mà!”
Mọi người ba chấm.
Hoa Thanh Hàn cũng vậy: ???
Ngươi, ngươi muốn ta tức phát khóc đúng không!
Lại còn khen ngợi?
Mẹ nó
Hừ ——
Hoa Thanh Hàn thở hắt một hơi, hỏi tình hình của Vương Thiên:
“Hắn sao rồi?”
“Dạ, không có việc gì. Hắn chỉ bị trúng độc mà thôi.”
“Vậy ngươi mau chóng giải độc cho hắn đi.”
“Vâng!”
Diệp Thiên Dật cho Vương Thiên ngậm một một viên đan dược.
“Người đâu, giúp ta đưa anh Vương đến nơi điều trị!”
Vài người nghe tiếng mau chóng chạy tới đưa Vương Thiên đi.
Sau đó Hoa Thanh Hàn nhìn về phía Diệp Thiên Dật. Nàng tức giận đến nỗi nói không nên lời.
Đáng giận là dáng vẻ người này còn ung dung đắc ý, tựa như không biết mình đã làm gì sai. Thật không giống người thường.
“Diệp Thiên Dật, ai bảo ngươi làm như vậy?”
Hoa Thanh Hàn không khống chế được tâm trạng tức giận của mình lúc này. Hai mắt nàng như muốn phun lửa nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
“Hoa tổng đó.”
Hoa Thanh Hàn: ???
“Ta bảo ngươi làm như vậy bao giờ?”
Diệp Thiên Dật đáp: “Không phải Hoa tổng đã từng nói mặc kệ là ai, nếu không có giấy thông hành, không có hẹn trước đều cấm không được bước chân vào tập đoàn hay sao?”
Hoa Thanh Hàn: “...”
Không phải chứ? Đây phải chăng là tên ngốc trong truyền thuyết?
“Vậy ngươi có biết hắn là ai hay không?”
“Báo cáo Hoa tổng, tôi không biết!”
Hừ——
Hoa Thanh Hàn kinh ngạc!
Nàng đầu hàng.
“Là ta sai! Lỗi của ta!”
Nàng nói hết câu rồi bước nhanh vào công ty.
Đi vào bên trong, Hoa Thanh Hàn mau chóng liên lạc qua điện thoại với An Vũ Tinh!
“Alo, ngươi mau rước người của ngươi đi cho ta nhờ. Ta không cần hắn nữa!”
Hoa Thanh Hàn nói với An Vũ Tinh.
“...”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ngáp lười biếng.
“Honey, sao vậy.”
“Sao á? Mới sớm ngày ra phá nát mấy chục chiếc máy bay trực thăng, suýt chút nữa đánh chết Vương Thiên. Bà chị à, công ty của tôi chỉ là doanh nghiệp nhỏ, không chứa được lão phật gia như hắn. Xin ngài giơ cao đánh khẽ.”
An Vũ Tinh: “...”
“Gì cơ?”
Nàng lập tức từ trên giường ngồi dậy.
“Không phải tên Vương Thiên kia cũng Tiên Vương, Thần Vương gì đó sao? Sao lại bị đánh bại dễ thế?”
An Vũ Tinh không hiểu, rốt cuộc là Diệp Thiên Dật này có phải đang “giả heo ăn hổ” hay không, không lẽ sự thật là vậy?
“Hình như hắn dùng châm độc. An Vũ Tinh, nếu ngươi muốn giữ mạng sống cho hắn thì đừng để hắn ở chỗ ta nữa. Nếu không thì chuẩn bị nhặt xác hắn đi.”
Hoa Thanh Hàn nói.
Kỳ thật nàng cũng không hoàn toàn giận Diệp Thiên Dật, cũng không phải nàng ghét hắn. Chuyện đã xảy ra nàng ngược lại phải cảm ơn hắn. Hơn nữa dựa theo lập trường công việc bảo vệ của hắn ở công ty thì cách làm đó không sai! Hắn không vi phạm quy định!
Chỉ có điều... nếu tiếp tục giữ Diệp Thiên Dật ở đây, chắc chắn hắn sẽ chết vì sự ngốc nghếch của mình!
“Châm độc à?”
An Vũ Tinh hơi thất vọng.
Thì ra hắn không phải "giả heo ăn thịt hổ" à?
Ơ nhưng mà…
Chắc hẳn hắn vẫn còn châm độc chứ? Hơn nữa hắn có thuộc tính không gian nữa, bảo toàn được tính mạng chắc không phải vấn đề lớn.
“Không sao cả honey. Hắn ở chỗ ngươi chỉ cần không đi ra ngoài thì chả có việc gì lớn.”
Hoa Thanh Hàn hơi ngây ra.
“Ngươi, sao ngươi vẫn bình tĩnh thế?”
“Ôi trời… Thanh Hàn à, bên ta thật sự không tiện. Hắn đã cứu ta một mạng, là ân nhân của ta. Trừ ngươi ra ta thật sự không tin tưởng ai khác. Ta thật sự không biết phải làm gì bây giờ nữa, vốn dĩ đã định đưa hắn đến nhà họ Vương, nhưng hắn đánh cậu hai Vương Thiên kia đến mức cha mẹ không nhận ra. Chắc chắn Vương gia không chứa chấp hắn được nữa, không nói đến chuyện giúp ta bồi dưỡng hắn. Khoảng thời gian này ta bận ngập đầu, người có thể giúp ta báo ơn cứu mạng này chỉ có ngươi thôi.”
Hoa Thanh Hàn hết cách: “...”
“Honey à, coi như ta nợ ngươi một ân tình, giúp chị em cái đi.”
Hoa Thanh Hàn ngồi trên ghế, uống một ngụm nước lạnh.
“Ngươi biết rõ ta không có tiền, không có cách nào giúp hắn tu luyện mà.”
“Không không không, ngươi rất quan trọng đối với Vương gia, ngươi có thể bảo vệ hắn.”
Hoa Thanh Hàn nói: “Nhưng... cho dù ta nói rõ chuyện này với nhà họ Vương cũng không thể bảo đảm họ sẽ không âm thầm phái người diệt khẩu.”
“Vậy nên, Honey, hay là ngươi và hắn tạm thời ở bên nhau. Ý ta là lúc đi làm ở công ty chắc sẽ không có chuyện gì, còn lúc tan tầm ngươi dẫn hắn về nhà ngươi ở, chỉ cần ngươi lúc nào cũng ở cùng một chỗ với hắn thì hắn không thể bị ám sát.”
Hoa Thanh Hàn: ??? WTH
Nàng vừa muốn nói tiếp thì bên An Vũ Tinh đã nói: “Ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đấy.”
Hoa Thanh Hàn: “...”
Ơ kìa ——
“Nhỡ chẳng may hắn nổi ý đồ xấu với ta thì sao?”
Hoa Thanh Hàn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận