Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 705: Ngươi rốt cuộc là ai? (3)

Con gái làm việc ở nơi như này, lại còn xinh đẹp như vậy thì làm sao có thể từ chối tiền cơ cchuws? Diệp Vân này đúng là tên ngốc, ảo tưởng không tiêu tiền mà muốn nói chuyện tình cảm với người ta, bởi vì hắn cảm thấy tình cảm đích thực không phải dùng tiền là có thể mua được!
Ngươi chí ít cũng là con trai của một đại gia tộc, dùng chút tiền thì có làm sao đâu? Đúng là phục ngươi rồi!
Cô gái này có vẻ khá đứng đắn, chính là ăn một bữa cơm cũng không làm gì khác. Nói ra thử xem ai có thể từ chối một triệu tử tinh tệ đây?
Đối với Diệp Thiên Dật mà nói, một triệu tử tinh tệ đó chỉ là số tiền nhỏ. Diệp Vân kia lại là con trai ruột của Diệp gia, hắn khẳng định biết một ít nội tình, đầu tư tuyệt đối không lỗ.
“Cậu chủ, cô Thanh Thanh tới rồi.”
Trong quán cà phê, Diệp Thiên Dật dẫn Thanh Thanh đến.
“Ha ha ha. Thanh Thanh, mời ngồi, mời ngồi.”
Diệp Vân nhìn thoáng qua Diệp Thiên Dật, sau đó nhìn về phía tên đàn em của mình.
“Ngươi có thể trở về rồi.”
Tên đàn em kia rời đi với vẻ cực kỳ tủi thân.
Diệp Vân nhìn về phía Diệp Thiên Dật, cho Diệp Thiên Dật một ánh mắt tán thưởng, ý bảo hắn về sau chính là đàn em của Diệp Vân!
Diệp Thiên Dật cười đứng ở bên cạnh.
Sau khi ăn cơm xong. Diệp Thiên Dật tỏ vẻ bái phục rồi!
Diệp Vân này thật đúng là thẳng như ruột ngựa. Nếu là Diệp Thiên Dật, bản thân có bối cảnh lớn như vậy, muốn người của vị nương nương nào thì đã sớm có được rồi! Còn phải đưa Thanh Thanh về tận nhà…… Diệp Thiên Dật bái phục!
Dưới lầu khu nhà của Thanh Thanh. Diệp Vân vỗ vỗ bả vai Diệp Thiên Dật: “Rất tốt, về sau ngươi cứ đi theo ta!”
“Cám ơn cậu chủ!”
“Ha ha ha. Đi nào, ta đưa ngươi về Diệp gia! Về sau đi theo ta, tha hồ mà ăn sung mặc sướng.”
Sau đó hai người trở về Diệp gia.
Trong phòng khách của biệt thự, Diệp Vân ngồi đó hút thuốc.
“Thiên Dật à, ngươi nói cho ta nghe đi, rốt cuộc ngươi làm thế nào lại có thể đưa Thanh Thanh tới chỗ ta?”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Không có gì. Ta chỉ nói cho nàng biết ngươi ngưỡng mộ nàng đã lâu, dù sao đều là những lời khen ngươi tốt thế nào, ngưỡng mộ nàng thế nào, nàng chắc chắn sẽ động lòng.”
“Vẫn là ngươi nhanh trí, tên ngốc trước ngươi chắc chỉ là nghe lệnh rồi đi làm việc một cách dập khuôn mà thôi, qua đi nói một tiếng ta hẹn nàng ăn cơm, cũng không nói thêm gì cho nên nàng cứ thế từ chối, vẫn là ngươi thông minh! Nếu đã vậy…… Ngươi có cách nào giúp ta hẹn được Hạ Ngữ Hàn đi ăn không?”
Diệp Vân cảm giác tên này không đơn giản, nên tò mò hỏi một chút.
Diệp Thiên Dật đương nhiên biết Hạ Ngữ Hàn là ai. Lúc hắn hỏi thăm chuyện của Diệp Vân và Diệp Phong cũng biết được cái tên Hạ Ngữ Hàn này!
Thiên kim của Hạ gia, một trong tám đại gia tộc, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ thành Bắc Đẩu Thiên. Người theo đuổi nàng nhiều vô số. Trong đó gồm cả Diệp Phong, Diệp Vân Diệp gia và rất nhiều người khác đều muốn theo đuổi nàng.
Có điều nghe đồn là nàng đã được đính hôn từ khi còn nằm trong bụng mẹ. Nhưng cụ thể thế nào Diệp Thiên Dật cũng không rõ lắm. Đại khái cũng biết được Hạ Ngữ Hàn là một cô gái như thế nào.
“Cái này có chút khó nha.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Haizzz. Cũng đúng. Anh trai ta cũng chưa một lần hẹn được nàng ra ngoài. Nếu ta có thể hẹn nàng ra ngoài một lần thì đến lúc đó ta có thể đè chết sự tụ tin của hắn rồi.”
Diệp Vân vuốt ve cằm.
“Cậu chủ, thật ra hẹn người ta đi ăn một bữa thì không khó.”
“Phải không?”
Diệp Vân nhướn mày.
Diệp Thiên Dật cười cười, nói: “Muốn hẹn một cô gái đi ăn có qua nhiều lí do, lại có quá nhiều lí do khiến nàng không thể không xuất hiện. Những người khác cũng đâu biết nàng đến rốt cuộc có mục đích gì đâu, chỉ cần cho họ biết nàng và ngươi đi ăn cùng nhau là được rồi.”
“Ngươi có ý kiến gì hay?”
“Nàng không phải là thiên kim của một trong tám đại gia tộc sao? Mà ngươi cũng là con trai của một trong tám đại gia tộc, về địa vị thì có thể cùng ngồi một bàn ăn với nàng. Chỉ cần… ngươi có lý do đủ thuyết phục, ví dụ…… nói cho nàng biết ngươi biết có người mưu đồ hạ độc thủ với người thân của nàng. Ngươi nói xem nàng có xuất hiện không?”
Diệp Vân nhướn mày.
“Nhưng… Ta căn bản không biết có chuyện này nha.”
Diệp Vân nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Cái này rất đơn giản, có thể tự mình bịa ra. Ngươi cứ nói, trong lúc ngẫu nhiên trên đường nghe được có hai người xa lạ khe khẽ nói nhỏ việc này. Như vậy nàng cũng không tìm được chứng cứ. Ngươi cũng không cần đưa ra bằng chứng.”
Diệp Vân hai mắt sáng lên!
“Ngươi thật giỏi. Diệu kế! Cứ như vậy đi, ta chỉ cần có thể đi ăn cùng nàng là được, người khác cũng không biết chúng ta làm cái gì, chỉ biết là hai chúng ta cùng nhau đi ăn, ta đây cũng đã thắng Diệp Phong một ván rồi! Đến lúc đó, ha ha ha, ta muốn xem gương mặt khó chịu của hắn, ha ha ha! Tốt lắm! Tốt lắm! Ha ha ha! Ta phát hiện ngươi đúng là thiên tài ở lĩnh vực này!!” Nói xong Diệp Vân móc ra một tấm thẻ đưa cho Diệp Thiên Dật.
“Người nghìn tử tinh tệ! Nếu chuyện này thành công, ta lại thưởng cho ngươi một trăm nghìn tử tinh tệ nữa!”
Diệp Thiên Dật âm thầm líu lưỡi.
Ngươi có tiền như vậy mà không biết cách hẹn Thanh Thanh kia ra ngoài sao.
“Cám ơn cậu chủ!”
“Được rồi, trở về sắp xếp đi!”
……
Diệp Thiên Dật về tới phòng của mình.
Buổi sáng ngày hôm sau, bằng cách của Diệp Thiên Dật, Diệp Vân thành công hẹn được Hạ Ngữ Hàn ra ngoài. Sau đó tin tức này đã làm oanh động các đại gia tộc của thành Bắc Đẩu Thiên!
“Cái gì? Diệp Vân và Hạ Ngữ Hàn đi ăn cùng nhau á?”
Ở Diệp gia, Diệp Phong cau mày!
“Đúng vậy cậu chủ, ta tận mắt nhìn thấy bọn họ ngồi ăn cùng nhau những hơn một tiếng.”
Một người thiếu niên bẩm báo với Diệp Phong.
“Sao có thể thế được? Hắn dựa vào cái gì mà hẹn được Hạ Ngữ Hàn?”
Diệp Phong đứng lên đi đi lại lại không ngừng.
“Lúc sau ta phát hiện tên đàn em hay đi bên cạnh cậu hai đã đổi thành người khác rồi. Quan hệ giữa hai người có vẻ rất tốt, thậm chí còn khoác vai nhau nữa cơ. Người này mới xuất hiện bên cạnh cậu hai thôi. Việc này có lẽ là ý kiến của hắn. Ta đi tìm người trước kia hay đi theo cậu hai hỏi qua. Hắn nói người này giúp cậu hai hẹn được Thanh Thanh đi ăn cùng, bởi vậy hắn đã bị cậu hai đuổi đi. Xác suất lớn là hắn nghĩ cách giúp cậu hai.”
Diệp Phong chau mày!
“Thần kỳ như vậy sao? Đi, gọi hắn tới đây cho ta.”
“Dạ!”
……
Bạn cần đăng nhập để bình luận