Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1813: Đến Học viện Võ Thần

Đúng vậy!
Diệp Thiên Dật gặp cảnh Tiêu Tích Linh bị vây đánh kia, là một màn kịch do Mặc Bạch và Tiêu Tích Linh đạo diễn.
Màn kịch này, không có kẽ hở, nếu không Diệp Thiên Dật cũng sẽ không mất cảnh giác đến vậy.
Chủ yếu là kĩ thuật diễn của Tiêu Tích Linh quá tốt!
Nàng chính là một người như vậy, cũng tính là một trận cá cược đi, cược Diệp Thiên Dật sẽ ra tay, nếu như không ra tay, vậy cũng không có cách nào, nàng chắc chắn sẽ trọng thương hoặc là mất mạng.
Cũng hết cách, mất mạng thì mất thôi, dù sao cái mạng này là Mặc Bạch cứu, mất thì mất thôi.
Nàng chính là một người như vậy! Nàng phải trả ơn!
Cũng may Diệp Thiên Dật thật sự ra tay đúng lúc.
Lúc trước Diệp Thiên Dật bảo nàng trả mạng về, cũng tính là một màn kịch nàng cưỡng ép diễn, nếu như Diệp Thiên Dật không thu tay đúng lúc, hậu quả không thể tưởng được, vậy không cần biết như nào, cho dù nàng chết rồi, cũng ngang với việc đã báo đáp ơn cứu mạng của Mặc Bạch.
Sau đó Mặc Bạch nói: “Thời gian không cần vội, nửa năm, một năm, hai năm cũng được, ta biết ngươi là một người thông minh, ta chỉ cần ngươi có thể lựa chọn một cơ hội bảo đảm hoàn toàn thành công 100% sau đó giết hắn, nếu như thành công, ân tình giữa ta và ngươi một nét xoá bỏ!
Tiêu Tích Linh không có biểu tình gì gật đầu: “Ta biết rồi.”
Bản thân nàng không có hảo cảm với Mặc Bạch, trái lại rất có hảo cảm với Diệp Thiên Dật, nhưng… vô dụng thôi! Bởi vì có hảo cảm hay không là một phương diện, một phương diện khác là ơn huệ nàng phải trả.
Nàng làm điều này để trả ơn.
Ngang với việc giết một người không có quan hệ với mình mà thôi, điều này cũng không làm trái đạo nghĩa gì.
Ở thế giới này, giết người quá bình thường.
“Vậy được, vậy ta đợi tin tức tốt của ngươi, đúng rồi, Diệp Thiên Dật này nhìn có vẻ vậy thôi, thật ra hắn rất cẩn thận, hi vọng ngươi đừng thiếu cảnh giác, nếu như có thể, ta hi vọng là, các ngươi có thể dựa vào tốc độ và trạng thái bình thường đi yêu đương, sau khi yêu đương rồi, cơ hội của ngươi lớn hơn rất nhiều, nhưng ta hi vọng là yêu đương bình thường, mà không phải ngươi gấp gáp dẫn đến bị Diệp Thiên Dật nghi ngờ.”
“Không cần ngươi nhắc nhở.”
Tiêu Tích Linh nói.
“Haiz, đáng tiếc, vốn dĩ ta hi vọng ngươi có thể làm bạn gái của ta, nếu ngươi đã không đồng ý, vậy chỉ có thể dùng cách này đi thay ta giết một người để trả thôi.”
Mặc Bạch vươn tay ra với mặt của nàng!
Hàn lực quanh Tiêu Tích Linh đột nhiên bùng nổ.
“Cút!”
Nàng quát một tiếng.
Mặc Bạch cười cười.
“Đùa thôi, vậy ta rời khỏi đây, hi vọng có thể nghe thấy tin tức tốt của ngươi.”
Nói xong Mặc Bạch đi về nơi xa, biến mất ở trong bóng tối.
Tiêu Tích Linh bưng nước đi đến chỗ Diệp Thiên Dật.
“Làm gì mà lâu như vậy?”
Diệp Thiên Dật hút thuốc hỏi.
Sau đó Tiêu Tích Linh nói: “Phải tìm một dòng sông, tìm tốn chút thời gian.”
Diệp Thiên Dật cũng không nghi ngờ gì, sau đó giải phóng thuộc tính hoả thêm nhiệt cho nước, bỏ chân vào trong.
“Rửa giúp ta.”
Diệp Thiên Dật cười nói.
Tiêu Tích Linh: “…”
Đàn ông thật sự không có thứ gì tốt.
Mặc Bạch như vậy, Diệp Thiên Dật này cũng như vậy!
Mặc dù nói Diệp Thiên Dật khiến nàng rất khâm phục, nhưng người này…
“Làm sao? Ngươi cảm thấy như vậy cũng không thể tiếp nhận nổi sao? Ơn cứu mạng này của ta giá thật sự rẻ nha.”
Diệp Thiên Dật nói.
Chính là gây khó dễ nàng, mấy em gái chẳng phải dùng để gây khó dễ sao? Đặc biệt là cô em này, Diệp Thiên Dật muốn xem thử đến lúc nào thì nàng sẽ bùng nổ.
“Không có, chỉ là từ trước đến nay chưa từng làm vậy.”
Sau đó Tiêu Tích Linh ngồi xổm xuống, duỗi tay vào trong chậu nước, sau đó rửa chân cho Diệp Thiên Dật.
Muốn nói cảm giác, thật ra thật sự không có cảm giác gì quá lớn, chính là có xúc cảm tay nhỏ mềm mại của con gái, nhưng quả thật rất thoải mái đó.
“Dù sao ngươi đã nói, ngươi không tiếp nhận nổi chính là phương diện kia đúng chứ?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ừm, loại chuyện này ta cảm thấy không có gì, rất bình thường.”
Tiêu Tích Linh nói.
Thật ra nghĩ cẩn thận quả thật là rất bình thường, rửa một cái chân mà thôi, cũng không phải đi tắm cùng nhau.
“Vậy nếu như bảo ngươi tắm giúp ta thì sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Tiêu Tích Linh: “…”
Nàng cắn răng.
“Xem tình hình.”
“Ví dụ như?”
“Chắc chắn ngươi không thể cởi quần áo.”
Tiêu Tích Linh nói.
“Vậy không cởi quần áo tắm thế nào?”
“Ta là nói quần.”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Vậy đương nhiên rồi, được thôi.”
Nói xong Diệp Thiên Dật lấy chân ra, búng tay một cái, sau đó bên cạnh xuất hiện một bồn tắm còn có nước nóng.
“Vậy thì tắm giúp ta đi.”
Nói xong Diệp Thiên Dật cởi áo trên ra, sau đó cởi quần ra, giữ lại một cái quần lót, rồi nằm vào trong.
Tiêu Tích Linh: “…”
Nàng cố gắng kiềm chế đi qua, sau đó lau chùi thân thể giúp Diệp Thiên Dật.
Cảm giác như vậy vẫn rất tuyệt vời.
Rất lâu sau, Diệp Thiên Dật đứng dậy.
“Được rồi, ta đi nghỉ ngơi, ngươi đi hộ pháp đi.”
Nói xong Diệp Thiên Dật nằm trên giường, một lát sau tiếng ngáy khò khò vang lên.
Tiêu Tích Linh: “…”
Không phải chứ, ngủ thật à?
Người này không tu luyện à?
Được thôi.
Sau đó nàng đi ra ngoài, ngồi ở bên ngoài bắt đầu tu luyện, thuận tiện hộ pháp.
Cũng không thấy có gì ấm ức, vì trả ơn cứu mạng, những điều này nàng đều có thể chịu.
Trái lại như vậy nàng cảm thấy ơn huệ này mình có thể trả nhanh hơn, tỉ lệ thành công rất lớn.
Diệp Thiên Dật này quả thật rất háo sắc, nếu đã như thế, vậy thì cơ hội của nàng càng lớn hơn.
Chuyện ơn huệ này, bao gồm cả chuyện Mặc Bạch đã cứu nàng, cả thiên hạ có lẽ không có người thứ 3 biết.
Buổi sáng ngày thứ hai, Diệp Thiên Dật vươn vai đi ra ngoài.
Tiêu Tích Linh đứng ở đó, sau đó nhìn Diệp Thiên Dật, hơi hơi cúi người nói.
“Chúng ta nên xuất phát rồi.” Tiêu Tích Linh nói.
“Gọi là gì?” Diệp Thiên Dật lườm nàng một cái, trêu đùa nói.
“Hửm?” Tiêu Tích Linh hơi không hiểu.
“Ta nói, bây giờ ngươi là thị nữ của ta, vậy ngươi nên gọi ta là gì?”
Tiêu Tích Linh nghĩ.
“Cậu chủ?”
“Biết thì tốt.”
“Biết rồi.”
Sau đó Tiêu Tích Linh nói: “Cậu chủ, chúng ta nên đến Học viện Võ Thần rồi.”
“Đi thôi.”
Hai người cùng nhau đi trên con đường đến Học viện Võ Thần.
Diệp Thiên Dật thật sự không nghi ngờ gì đối với Tiêu Tích Linh này, chủ yếu nàng quá chân thật.
Mấy ngày sau, bọn họ đã đến Học viện Võ Thần.
Nơi Học viện Võ Thần tọa lạc là một vị trí không đông đúc!
Bởi vì một học viện như vậy ngươi không thể xây dựng nó ở trong một thành phố nào.
Học viện Võ Thần, ở cực Tây của Đế quốc Thương Lan, cũng là biên giới của Đế Quốc Thương Lan, ở đây, dường như ngươi không nhìn thấy bao nhiêu người bình thường, nhiều nhất chính là nhìn thấy một ít võ giả, thỉnh thoảng chính là dong binh đoàn, bởi vì xuyên qua bên này tiếp tục đi về hướng Tây chính thức là Yêu thú lĩnh vực, hơn nữa là Yêu thú lĩnh vực thật sự, giống như là nhân tộc!
Vị trí này đối với Học viện Võ Thần mà nói là rất tốt, bởi vì bọn họ có thể đi đến Yêu thú lĩnh vực rất đơn giản!
Giờ này phút này, ngoài Học viện Võ Thần, vô số thiên tài tập hợp ở đây, vô cùng náo nhiệt.
“Đệt!”
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn Học viện Võ Thần, ngầm khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận