Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1285: KỲ LẠ, NHỮNG NGƯỜI KHÁC ĐU CẢ RỒI?

Lạc Phong Vân cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình!
Từng phút từng giây luôn có ánh mắt nghía về phía hắn
Hắn muốn mở miệng ra đối chất, muốn cho mọi người thấy được chiến lược vô cùng hoàn hảo của hắn, nhưng mà......
Những lời vừa rồi của Đường Tam Tạng trực tiếp làm cho hắn cứng họng, trống rỗng!
“Phế vật, đúng là phế vật, đồ ăn hại”
Lạc Cơ tuy rằng không lộ diện nhưng mọi động tĩnh ở đây hắn đều nắm rõ mòn mọt, lúc hắn nghe được những lời này thật sự cảm thấy vô cùng tệ hại, lúc nghe được những lời thốt ra từ miệng của Đường Tam Tạng chỉ có một cảm giác đó là muốn nổ tung!
Không phải là phế vật thì còn là gì nữa
Để cho Lạc Phong Vân hành động lần này là vì muốn cho hắn có cơ hội được thăng cấp cũng là cho bản thân một lý do. Bởi vì quan hệ bọn họ trước đây vẫn vô cùng tốt!
Nhưng mà chết tiệc thật, đụng phải một tên lắm lời, đây không phải là ăn hại thì là cái gì nữa?
Lắm lời cũng thôi đi, đến đầu óc cũng ngu dốt nốt!
Đúng là không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đồng đội ngu!
“Tông chủ... chuyện này”
Nhóm người đứng bên cạnh Lạc Cơ cũng giương mắt nhìn nhau. Không đánh mà khai?
“Đúng là phế vật, một lũ phế vật”
Lạc Cơ tức giận nắm tay đập mạnh xuống bàn!
Bây giờ tính thế nào đây, cho dù giải quyết thế nào đi nữa, lời nói ra cũng chả thể rút lại, có làm cách gì cũng vô dụng!
Vô thưởng vô phạt!
“Vậy phải làm sao đây”
“Còn làm sao nữa, đánh!”
Lạc Cơ lúc này thật sự là không thể ngậm được cục tức này
“Sẽ không có người từ Dược Hoàng Tông phái tới sao?”
Khóe miệng Thường Hỉ khẽ cười
“Thật là thú vị” Trương Hàm Nhã cũng không nghĩ ra
Thật sự mà nói, không có ai nghĩ đến!
“Có khi nào là tên Lạc Phong Vân này cố ý làm lộ chuyện không?”
“Cũng không loại trừ điều đó, có lẽ nghĩ thắng chắc trong tay, dương dương đắc ý ” Thường Hi nói
Thực tế trong hoàn cảnh ấy ai cũng sẽ mắc phải vài chuyện ngu ngốc!
Cũng là chuyện thường tình, một số người tự cho rằng bản thân hơn người, có tài nhưng không gặp thời, bản thân vô cùng lợi hại, luôn cảm thấy hào quang của mình bị áp chế, đột nhiên xuất hiện cơ hội, sẽ muốn bản thân thể hiện thật tốt, sau đó..... làm hỏng việc!
Có thể kết quả cuối cùng sẽ không có sự thay đổi, nhưng sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của Dược Hoàng Tông. Nói một cách đơn giản, Dược Hoàng Tông đợi ngày này lâu đến như vậy là muốn viện muốn lý do vô cùng chính đáng, bây giờ lại công cốc cả, vì vậy mới khiến Dược Hoàng Tông tức chết!
Lạc Phong Vân sắc mặt vô cùng khó coi!
Tiêu rồi, tiêu rồi!
Lần này tiêu chắc rồi!
Hắn chỉ muốn vả cho mình vài cái thật mạnh, cái miệng ăn hại!
Chết tiệt!
Tại sao đột nhiên lại lắm lời vậy chứ! Bị thiểu năng hay sao?
Lần này tiêu thật rồi!
“Cũng có thể do ta biểu đạt gây hiểu lầm, cây Phá Giới Châm ấy vốn dĩ là là Dược Hoàng Tông nhờ Hạo Thiên Tông chế tạo để đối phó với những đối thủ mạnh. Lần này vừa hay đối đầu với Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông các ngươi nên lấy ra dùng, chính là có ý này”
Lạc Phong Vân nói
“A di đà phật, thì ra là vậy, vậy thôi, ngài nói thế nào thì nghe thế ấy” Đường Tam Tạng lạnh nhạt nói lại vài lời.
“Không không không, câu này của các hạ không đúng, không phải ta nói thế nào thì nghe thế ấy mà vốn dĩ nó là như vậy”
“Vậy được thôi, ngài nói đều đúng”
Lạc Phong Vân nắm chặt bàn tay!
Hắn không muốn đôi co thêm nữa, nắm chặt cây Phá Giới Châm trong tay.
“Diệp Tông chủ, nếu ngài ngoan ngoãn đầu hàng ta sẽ không dùng đến cây Phá giới châm này, tình huống bây giờ chắc ngài hiểu rõ hơn ai hết, Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông các người không chống cự được bao lâu nữa đâu”
Lạc Phong Vân giương mắt về phía Diệp Thiên Dật mà nói.
Một cường giả đứng sau Lạc Phong Vân lên tiếng: “Diệp Thiên Dật, Tông môn mấy người được bao nhiêu cao thủ? Sao bây giờ chả thấy ai vậy?”
“A, giờ mới để ý, không phải nghe nói Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông các người có hai mươi mấy Thái Cổ Thần Vương Cảnh hay sao? Tại sao bây giờ ngoại trừ Hải Phong Khoát các hạ và y thần Bạch Thiên Hạc thì không thấy bóng dáng ai cả vậy? Không phải còn có cả vợ chồng La Sát hay sao? Tại sao? Hay do bọn họ nhìn thấy Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông các người đối đầu với thế lực hùng mạnh bọn ta nên không từ mà biệt chạy trốn cả rồi?”
“Hahaha, thật sự là chạy rồi sao. Ta nói Diệp Thiên Dật, cớ gì phải vậy? Ta đã nói điều đó không có ý nghĩa ngay từ đầu, thu phục được những kẻ xấu đó không được ích lợi gì cả, bày ra trăm phương ngàn kế để bọn chúng gia nhập vào Tông Môn cũng chẳng có ý nghĩa. Nghĩ là có thể thu phục được bọn chúng ư? Toàn là tự mình suy diễn làm mấy chuyện dư thừa, đến khi Tông môn của mấy người gặp chuyện, bọn chúng chuồn đi nhanh nhất, cớ gì phải vậy?”
“..........”
Những người khác cũng bắt đầu bàn tán về chuyện này!
“Lạ thật!”
Thường Hi hơi câu mày!
“Có gì đó không ổn, những người đó đâu cả rồi?”
Trương Hàm Nhã cũng đột nhiên phát hiện ra chuyện kỳ lạ này!
Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông người không ít, trên dưới nghìn người,nhưng cũng đủ để họ biết mặt hết các cường giả ở đây. Nhưng mà lần trước đến đây có nhìn qua một lượt, có hơn mười mấy vị Thái Cổ Thần Vương Cảnh không có mặt trong đám người này!
Chạy rồi sao?
Vừa nghe thì cũng có lý, nhưng nghĩ kỹ lại có điểm không đúng! Sao phải chạy? Cho dù Tông môn bị diệt, họ cũng chả mất gì. Chạy đi há chẳng phải khiến người đời càng thêm chế nhạo hay sao? Điều này không hợp lý! Không lẽ nào..... Diệp Thiên Dật đang muốn dở trò gì sao?
“Đúng là Thái Cổ Thần Vương Cảnh mọi người đa số biết rõ nhất là bao gồm Hải Phong Khoát, Bạch Thiên Hạc, nhưng những người khác nữa đâu?”
Dao Hải cũng cảm thấy có chỗ kỳ lạ!
Dao Tịch khẽ chau mày!
Nàng đã từng tham gia rất nhiều lần tụ hội của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông, nên cũng đại khái quen biết được các vị Thái Cổ Thần Vương Cảnh, nhưng hôm nay thật sự không nhìn thấy bọn họ đâu cả.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi!
Lạc Cơ cũng nhăn mày chiếu mặt!
“Các vị, mọi người thấy thế nào?”
“Đúng là có chỗ kỳ lạ, trốn rồi sao? nhưng điều đó không có ích lợi gì cho họ cả, họ chỉ cần đợi sau khi Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông bị tiêu diệt rồi quang minh chính đại rời đi cũng đâu có muộn. Như vậy đối danh tiếng của họ càng không có tổn hại gì. Đó là chuyện hiển nhiên!
“Lẽ nào bọn họ đang âm mưu chuyện gì sao hoặc có thể nói..... đây là một cái bẫy!”
“Nhưng cũng không đúng? Họ thì có thể nghĩ ra âm mưu gì chứ âm mưu này phải được dựng nên từ khoảng cách giữa khác biệt giữa các bên nhưng giữa chúng ta và bọn họ thì có khoảng cách gì đâu chứ?
“Lẽ nào tính chơi trò vườn không nhà trống? Cố ý để chúng ta nghĩ rằng chúng đang giăng cái bẫy còn ta thì khoanh tay chờ chết, nhưng thực tế chả có gì cả?”
“..........”
Nếu như bình thường bọn họ sẽ không vì mấy chuyện này mà để tâm đến, nhưng mà với tên Diêp Thiên Dật hoàn toàn không giống người khác, khiến cho ai nấy đều phải lưu tâm.
“Xem đi, chúng ta không cần phải sợ bọn chúng ở phía sau giả thần giả quỷ gì cả. Trừ phi chúng có thế lực vô cùng khoa trương ở đằng sau, nhưng cho dù có là lực lượng thần cấp gì đi chăng nữa thì cũng không thể làm hại đến Dược Hoàng Tông chúng ta ”
Lạc Cơ gật đầu đồng ý: “Ừm, không cần phải để tâm đến mấy chuyện này”
Thật ra trong lòng bọn họ sớm đã không còn coi Diệp Thiên Dật là nhân vật bình thường nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận