Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1914: Cô Diệp...

Tiếp sau đó, Diệp Thiên Dật biến mình thành một mỹ nữ!
Phép tạo hóa đồng thời lại thêm thuật dịch dung của mình!
Mà Lâm Nhược Nhược, Diệp Thiên Dật chỉ là cho nàng thay đổi một chút hình dạng thôi.
Chính là làm nàng không còn xinh đẹp quá như vậy, nhưng mà Diệp Thiên Dật lại biến mình thành rất xinh đẹp.
Nhưng mà cũng không thể quá xinh đẹp đúng hay không?
Diệp Thiên Dật nghĩ là, ừ, thế nhưng mà bản thân cùng Lâm Nhược Nhược đi Lục Trọng Thiên đây, từ Ngũ Trọng Thiên đi Lục Trọng Thiên, cần Minh Thần điểm, hai người cần đến 3 tỷ đây, có thể lấy ra điểm này, vậy hiển nhiên không phải người đơn giản đúng không? Lựa chọn bề ngoài coi như xinh đẹp cũng hẳn là không có chuyện đúng không?
“Thế nào?”
Diệp Thiên Dật thay đổi giọng của mình cũng thành loại giọng có âm sắc giữa giọng thiếu nữ và giọng ngự tỷ.
“Ha ha... cậu chủ...”
Lâm Nhược Nhược cố nén ý cười.
“Nè nè, đừng cười, hỏi ngươi thật đó, cảm giác như thế nào?”
“Cậu chủ giận lên trông thật đáng yêu.”
Vào giờ phút này Lâm Nhược Nhược nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Diệp Thiên Dật: “...”
“Được rồi, đi thôi, ngươi chính là nha hoàn của ta.”
“Vâng, ta hiểu!”
Sau đó trong đầu Diệp Thiên Dật nhớ tới cách đi của Dao Tịch, Bạch Hàn Tuyết, Hạ Ngữ Hàn các em gái này, cũng xem như đi ra dáng.
Rất nhanh, hai người bọn họ đi tới Thông Thiên Trụ thông hướng Lục Trọng Thiên.
Phía trước người cũng không ít, đều xếp hàng ở nơi này.
Nguyên một đám đi qua chỗ kiểm tra đi vào.
“Chào cô gái, có thể làm quen được không?”
Một giọng nói đột nhiên từ đằng sau Diệp Thiên Dật truyền đến.
Trong nháy mắt đó, Diệp Thiên Dật không có phản ứng gì, bởi vì Diệp Thiên Dật theo bản năng còn cho là mình là một anh chàng đẹp trai.
“Cô gái?”
Bóng dáng kia lại hô một tiếng.
Diệp Thiên Dật vẫn là chưa kịp phản ứng đâu.
“Cậu... Cô chủ, hắn gọi ngươi.”
Lâm Nhược Nhược ngay từ đầu cũng không phản ứng kịp, nàng là khi hắn gọi đến tiếng thứ hai phản ứng lại.
“Sao?”
Diệp Thiên Dật nhìn về phía Lâm Nhược Nhược.
May mắn trước đó hắn đã biến giọng nói của mình thành giọng con gái, nếu không thì đã xảy ra chuyện rồi.
Sau đó Diệp Thiên Dật nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Hoàng Trường An kia.
Ha ha!
Đậu xanh, còn là người quen nữa nha.
Hoàng Trường An mỉm cười nhìn Diệp Thiên Dật.
Xinh đẹp!
Thật xinh đẹp!
Mặc dù không xinh đẹp như Lam Băng Tâm, còn có nữ nô lệ trước đó, nhưng mà cũng không kém bao nhiieue.
Đúng, loại cấp bậc này, mặc dù không có tư cách làm vợ của hắn, nhưng cũng tuyệt đối dư sức làm tiểu thiếp.
Hơn nữa...
Thật rất có cảm giác nha, mấu chốt nhất là, cmn!
Cô em này thật cao quá!
Phải đến một mét tám đâu?
Chân dài này...
Ôi má ơi!
Người đẹp chân dài một mét tám, cái này ai chịu nổi?
Yêu yêu.
Chỉ là...
Nhưng mà, thân phận hắn Hoàng Trường An tương đối đặc thù, hắn không thể cưỡng ép đi ép buộc một người con gái!
Đây cũng là Thiên Hoàng cung nghiêm cấm bằng sắc lệnh, nhất là thân phận của hắn lại tương đối đặc thù, vậy càng không được, bởi vì một khi làm chút chuyện không tốt, sẽ gây ra ảnh hưởng là rất lớn!
Hơn nữa hiện tại cũng là ở trước mặt tất cả mọi người!
Mấu chốt nhất là, thật ra ép buộc cũng được, nhưng mà suy nghĩ một chút, ép buộc cũng chỉ một lần như vậy, thực tình không cần thiết!
Hơn nữa cô em gái này thật là cực phẩm nha, chân quá dài luôn.
Diệp Thiên Dật đại khái rõ ràng trong lòng tên đần này đang nghĩ cái gì.
Thật mấy cái tên ghê tởm.
Nhưng mà...
Một suy nghĩ tà ác xuất hiện trong đầu Diệp Thiên Dật.
“Chào ngươi.”
Diệp Thiên Dật học những em gái ưu nhã xinh đẹp có lễ phép kia rướn người lên.
Phốc ——
Lâm Nhược Nhược đang cưỡng ép nín cười.
Quá buồn cười, thật quá buồn cười.
Chính là vốn nên vô cùng căng thẳng, Lâm Nhược Nhược không biết đây là ai, bởi vì lúc ấy nàng mặc dù ở đó, nhưng mà nàng không nhìn thấy người đấu gia bên dưới.
Wowww ——
Hoàng Trường An trong lòng nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
m thanh này, yêu rồi yêu rồi.
Phải theo đuổi được nàng!
Phải dùng thủ đoạn đứng đắn theo đuổi, như thế mới lâu dài.
Trong lòng Diệp Thiên Dật đã sắp tởm đến ói ra rồi.
Buồn nôn quá đi thôi.
Nhưng mà...
Nghĩ đến kế hoạch của mình, Diệp Thiên Dật vẫn nhịn được.
“Ngươi muốn đi Lục Trọng Thiên?”
Hoàng Trường An mỉm cười hỏi.
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: “Đúng vậy nha, ngươi cũng vậy sao?”
“Ngươi không biết ta sao?”
Diệp Thiên Dật lắc đầu, sau đó nói: “Ta... ta ngày bình thường ít giao du với bên ngoài, cũng rất ít quan tâm đến chuyện ở bên ngoài, cho nên nếu như ngươi rất nổi danh mà nói, ta cũng không biết lắm, mong ngươi lượng thứ.”
“Ha ha ha, như vậy à, không có việc gì, ta cũng chỉ là tùy tiện nói chuyện, vậy chứng minh ngươi là cô gái khuê các rồi.”
Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Đã quá khen rồi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Nhược Nhược, nói: “Đây là Nhược Nhược, thị nữ của ta.”
Hoàng Trường An khẽ gật đầu: “Ừ, ta là Hoàng Trường An.”
“Ta là Diệp Y Y...”
Diệp Thiên Dật nói đại một cái tên.
Phốc phốc ——
Lâm Nhược Nhược kìm nén đến khó chịu.
Diệp Y Y, cậu chủ thật là xấu xa, tên dịu dàng như vậy cũng nghĩ ra được.
“Thì ra là cô Diệp, cô Diệp chỉ có hai người đi Lục Trọng Thiên sao?”
Nhưng lại thật lạ, hai người phải tiêu 3 tỷ, nhất là còn có một người thị nữ, đội hình như vậy đi Lục Trọng Thiên có chút kì quái.
Diệp Thiên Dật thở dài một hơi: “Haiz, gia tộc gặp biến cố lớn, người thân cũng chẳng còn ai, ta chỉ có thể dùng số Minh Thần điểm mà gia tộc lưu lại mang theo Nhược Nhược đi Lục Trọng Thiên, cha nói chạy càng xa càng tốt, có lẽ còn cần đi Thất Trọng Thiên, tóm lại đi Lục Trọng Thiên tránh họa trước đã.”
Hoàng Trường An đôi mắt đông lại.
“Cái gì? Ai làm? Cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi!”
Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Không cần, cảm ơn hảo ý của ngươi, là việc nhà.”
Diệp Thiên Dật nói xong hơi rướn người sau đó mang theo Lâm Nhược Nhược duyên dáng bước đi.
Ọe ——
Buồn nôn quá đi.
Phía sau, Lam Băng Tâm cũng mang người đến nơi này chuẩn bị trở về.
Sau đó nàng thấy bên này đang trấn giữ nghiêm ngặt, không cần nghĩ liền biết vì sao. Lam Băng Tâm nhìn quanh bốn phía.
Hắn ở đây.
Lúc ấy Diệp Thiên Dật không phát hiện, tở giấy ghi lại phương thức liên lạc mà Lam Băng Tâm đứa cho Diệp Thiên Dật kia, có gắn máy giám sát, máy giám sát này cực kỳ lợi hại, là ở trong tờ giấy, rất rất nhỏ, nhưng có thể khóa chặt vị trí chính xác!
Không vì cái gì khác, không có mục đích đặc biệt gì, chính là đến bây giờ Lam Băng Tâm còn đang hoài nghi Diệp Thiên Dật có tấm thứ ba cuộn giấy da dê kia, coi như cho hắn phương thức liên lạc, nhưng mà cũng không an toàn, phương thức bảo đảm nhất còn có thể xác định vị trí của hắn, đồ vật ở trong nhẫn không gian của hắn, cho nên có thể đủ khóa chặt.
“Cô chủ, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Em gái bên cạnh hỏi.
“Không có việc gì, đi qua đi.”
Lam Băng Tâm lắc đầu, sau đó đi tới.
Hoàng Trường An cũng nhìn thấy Lam Băng Tâm đến đây.
Đúng là Lam Băng Tâm xinh đẹp hơn, nhưng mà...
Diệp Y Y này cũng rất xinh đẹp nha, mấu chốt nhất là, chân nàng thật dài! Cái này ai mà chịu nổi?
Hơn nữa Lam Băng Tâm còn không theo đuổi được, cho nên, có mục tiêu mới, Hoàng Trường An quyết định từ bỏ Lam Băng Tâm, cũng nên từ bỏ, bởi vậy hắn cũng không biểu hiện hờ hững với Diệp Thiên Dật ở trước mặt Lam Băng Tâm.
“Cô Lam!” Hoàng Trường An chỉ mỉm cười lên tiếng chào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận