Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1624: Sau này nhận được thuộc tính Lôi

Hàng trăm người hành lễ với Diệp Thiên Dật, Vương Kình Phu là khoa trương nhất, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất dập đầu lạy.
“Mọi người không cần đa lễ.”
Mộc Linh Nhi đứng bên cạnh Diệp Thiên Dật nói bằng chất giọng non nớt.
Thật ra bây giờ rất nhiều người tới đây đều mang thái độ dè chừng, bọn họ cũng nửa tin nửa ngờ.
Hơn nữa bây giờ mọi người đều có một nghi ngờ, đó là cách làm của tên Diệp Thiên Dật này giống hệt hành vi của một kẻ lừa đảo!
Đầu tiên là đưa ra lợi ích, sau đó thì thu lợi nhuận.
Trước hết là khiến mọi người giật mình về hắn, sau đó thì để họ đấu giá, như vậy thì hắn có thể đạt được càng nhiều thứ hơn. Đây không phải là hành vi lừa đảo sao?
Đặc biệt là…
“Cái gì? Hắn là người được gọi là Tiên Nhân ư? Cường giả ư?”
“Trẻ quá, sao có thể như vậy được, hơn nữa… Hơn nữa dáng vẻ của hắn hình như chẳng có chút tu vi nào, lừa đảo đó hả?”
“Đù má! Này mà cũng đòi lừa người ta? Ngươi xem tên Vương Kình Phu kia bị hắn lừa thành cái gì rồi, chẳng còn có chút tôn nghiêm nào!”
Sau đó Mộc Linh nhi nói: “Có rất nhiều món đồ ở trên chiếc bàn này, đây là Lôi Bích, đây là Mạch Kiếp, đây là Găng tay Kình Phu, còn về hiệu quả như nào thì tạm thời sẽ không nói cho các vị biết.”
Mắt Vương Kình Phu đột nhiên sáng lên!
Cái gì cơ?
Hắn vừa nghe được cái gì vậy?
Găng tay Kình Phu?
Tên của hắn là Vương Kình Phu, ở đây lại có một Găng tay Kình Phu! Lẽ nào là Tiên Nhân chuẩn bị riêng cho hắn?
Nước mắt hắn không khỏi rơi xuống.
Cảm động quá đi!
“Lôi Bích? Mạch Kiếp? Đây là thứ đồ gì thế? Từ trước đến nay chưa nghe thấy mấy cái tên này bao giờ!”
“Chính bởi vì chưa từng nghe nên càng phải nói rõ ràng nhưng thứ này không phải là đồ bình thường đúng chứ?”
“Đúng vậy!”
“Tại sao không thể nói cho bọn ta biết hiệu quả là gì? Lẽ nào bởi vì là đồ giả, cho nên đợi đến lúc chúng ta dùng đồ quý giá để đổi nó về rồi mới phát hiện ra là nó chẳng có tác dụng gì hết thì mấy người đã chuồn từ sớm rồi đúng không?”
Tên Hắc Hổ của Tà Thiên tông kia khinh thường cười một tiếng.
Đúng vậy, hắn cũng lên trên này.
Mộc Linh Nhi không trả lời Hắc Hổ, chỉ tiếp tục nói: “Những món đồ ở đây, mọi người đều như nhau, đều do thầy lựa chọn người, sau đó thì tiến hành trao đổi.”
“Trao đổi? Cần bọn ta dùng gì để trao đổi đây?”
Một người hỏi.
“Một cọng cỏ, một viên bảo thạch hay là một gốc thảo dược bình thường gì đó đều được, chỉ cần các ngươi cho rằng có thể, thì có thể tiến hành trao đổi.”
Ồ!!
Nghe Mộc Linh Nhi nói xong, đám người không nhìn được ồ lên.
Lúc mới bắt đầu bọn họ còn nghi ngờ rằng cái kẻ được gọi là Tiên Nhân này muốn thu lợi nhuận, hơn nữa còn không nói cho bọn họ biết hiệu quả của mấy món đồ ở trên bàn. Nhưng mà bây giờ, tất cả những thứ được coi là bảo vật ở đây, cho dù bọn họ chỉ dùng một cọng thảo dược thôi cũng có thể được ư? Chỉ xem bọn họ định dùng thứ gì thôi!
Cái này??
Sự nghi ngờ của rất nhiều người bị đánh bay trong nháy mắt. Hắn không hề vì thu lợi nhuận mới đi lừa đảo, chẳng lẽ mấy kẻ lừa đảo lại đi làm như vậy à?
Nhưng lỡ như vì để câu được con cá lớn hơn thì sao? Cũng không nói trước được, quan trọng bây giờ là xem hiệu quả của mấy món đồ trên bàn đã.
Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Linh Lung chú ý quan sát Diệp Thiên Dật.
Thật ra nhìn cũng thấy hắn không hề đơn giản.
“Xin Tiên Nhân hãy bắt đầu đi.”
Vương Kình Phu hành lễ nói.
Diệp Thiên Dật đặt tách trà xuống bàn, sau đó ánh mắt nhìn lướt qua đám người.
“Ngươi trước đi.”
Diệp Thiên Dật chỉ vào Lạc Long Hải.
Biểu cảm của Lạc Long Hải vui mừng khôn xiết!
Không ngờ bản thân lại có duyên với Tiên Nhân! Xem ra… Xem ra là nhờ vào con gái mình rồi.
“Cảm ơn tiền bối, cảm ơn tiền bối!”
Lạc Long Hải vội vàng bước đến, sau đó hắn lấy một chiếc nhẫn không gian ra đặt lên bàn, nói: “Tiền bối, trong này có rất nhiều thứ mà nhà họ Lạc bọn ta thu thập được trong mấy năm nay, có linh vật thiên địa, có linh khí, có cả tinh thạch, nhưng đối với Tiên Nhân mà nói, một chút đồ đây chẳng là gì cả, được Tiên Nhân lựa chọn là vinh hạnh của vãn bối đây.”
“Chọn đi.”
Diệp Thiên Dật lạnh nhạt nói.
“Dạ!”
Sau đó hắn nhìn lướt qua mặt bàn.
“Ta chọn Lôi Bích này.”
Sau đó hắn cầm lấy một bình Lôi Bích.
“Ừm, người tiếp theo.”
Diệp Thiên Dật lạnh lùng nói.
“Lạc gia chủ, mau thử đi, thử xem hiệu quả là gì.”
Có người vội vàng nói.
Muốn chứng minh được kẻ được gọi là Tiên Nhân này là thật hay giả, tính thực hư ra sao, thật ra chỉ cần dùng món đồ này là được mà?
“Đúng vậy!”
Lạc Long Hải cũng không chờ đợi được mà mở Lôi Bích ra rồi một hơi uống cạn.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Lạc Long Hải.
Đúng lúc này, xung quanh cơ thể Lạc Long Hải xuất hiện những tia sét màu xanh lam, khí thế mạnh mẽ, thậm chí còn khiến mấy người cung quanh hoảng sợ. Không chỉ dừng lại ở đó, trên không trung, mây đen ùn ùn kéo đến, từng tia sét lấp ló sau đám mây đen.
“Đây là? Đây là!!!”
Vẻ mặt Lạc Long Hải lộ ra vẻ sững sờ.
Bịch.
Trong nháy mắt đó, hắn trực tiếp quỳ xuống dưới chân Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật vẫn bình tĩnh ngồi ở đó.
“Tiên Nhân! Cảm ta Tiên Nhân ban ân! Lạc Long Hải ta đây vô cùng cảm khích! Vô cùng cảm khích!”
Thậm chí hắn còn kích động tới mức bật khóc.
“Cái này… Lạc gia chủ, sao rồi?”
Mọi người vội vàng hỏi.
“Ta… Ta thức tỉnh thuộc tính Lôi rồi! Là thuộc tính Lôi đó! Vốn ta chỉ có thể dùng sức mạnh Hỏa Diễm, nhưng giờ đã có thể kích hoạt được sức mạnh thuộc tính Lôi rồi!” Lạc Long Hải kinh ngạc nói, cứ như đang nằm mơ.
Mọi người:???
Rầm rầm.
Cứ như sét đánh ngang tay, tất cả mọi người đều choáng váng.
Thuộc tính là do trời sinh, mười vạn võ giả thì mới có một nghìn người có thuộc tính, những người còn lại thì không có thuộc tính gì cả. Mà trong một nghìn người này chỉ có mười người sở hữu thuộc tính hiếm như Lôi, Phong, Băng. Vả lại trong mười người cùng lắm chỉ có một người có thuộc tính Lôi, nghĩa là mười vạn võ giả mới có một người có thuộc tính Lôi, nhưng bây giờ…
Chỉ cần uống bình Lôi Bích này xong là đã thức tỉnh được thuộc tính Lôi, hơn còn trở thành tu tiên giả có hai thuộc tính… Mức độ kinh ngạc không thể nào tưởng tượng nổi.
Quan trọng là bọn họ là yêu tộc! Hầu hết yêu tộc không có thuộc tính, nhưng yêu tộc có thể sử dụng lôi thì đa phần là huyết mạch đều không hề thấp! Mà Lạc Long Hải chỉ có huyết mạch Liệt Diễm Thử bình thường, mà bây giờ một c Liệt Diễm Thử bình thường như hắn lại có thể sử dụng được lôi, đây chẳng phải là quá khoa trương hay sao? Này còn còn khoa trương hơn cả nhân tộc nữa.
Mà đám người Hắc Hổ và Phượng Thiên Dương đứng ở đó trợn tròn mắt nhìn.
Hắc Hổ nuốt nước miếng.
Cái này??
Xảy ra chuyện lớn cmnr!
Đây không phải là Tiên Nhân thật chứ?
Cần biết là, việc khiến một võ giả xuất hiện thêm một thuộc tính mới là một điều không thể nào, người mạnh nhất đại lục này cũng không thể làm được điều đó. Càng không phải nói bọn họ là yêu tộc, Hắc Hổ hắn cũng không có thuộc tính Lôi.
Mà bây giờ, mọi người nhìn Diệp Thiên Dật bằng ánh mắt thành kính.
Tiên Nhân! Đây mà không phải là Tiên Nhân ư? Đây rõ ràng là đang đi ngược lại với quy luật tự nhiên mà.
Chỉ có Tiên Nhân mới có thể đi ngược lại với quy luật tự nhiên thôi!
Lạc Linh Lung cũng âm thầm kinh ngạc!
Có lẽ yêu tộc ở tầng lớp khá thấp đều không hiểu được việc giúp một yêu tộc vô duyên vô cớ có thể sử dụng được thuộc tính Lôi là một cách làm đáng sợ như thế nào. Nhưng thân ở Phương Hoàng Thánh Địa, nàng biết rằng đây là việc không thể làm được!
Sau đó Lạc Long Hải tôn kính lấy ra một chiếc nhẫn không gian nữa.
“Tiên Nhân, ta vẫn còn một món đồ nữa để cảm ơn! Thật sự vô cùng cảm tạ Tiên Nhân đã ban ân huệ!”
Lạc Long Hải cảm động rớt nước mắt nói.
“Ừm…”
Diệp Thiên Dật “ừm” một tiếng, cũng không nói gì.
“Tiên Nhân, ta muốn, ta cũng muốn.”
Mọi người bắt đầu tranh giành nhau.
Diệp Thiên Dật nhíu mày.
“Bổn tọa cho phép mấy người các ngươi tranh giành hả?”
Cả người bọn họ run rẩy.
“Ngươi đến đây.”
Sau đó Diệp Thiên Dật chỉ vào Lạc Linh Lung nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận