Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1662: Kỳ tích

Bây giờ, cho dù là Đỉnh Thiên Thân Vương có đến đây tìm ra chứng cứ Diệp Thiên Dật chẳng có năng lực gì hết thì hắn cũng chẳng dám nói ra, chỉ sợ nói ra cũng chẳng ai thèm tin, ngược lại có khi chính bản thân hắn lại bị chơi một vố ấy chứ.
Diệp Thiên Dật chầm chậm bước tới: “Ờm, ai có thể luyện chế được thập giai đan dược?”
Mọi người: “…”
“Thần dược?”
Mọi người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đối với những cường giả mạnh mẽ này mà nói, thật ra bất kể là Thánh Trận hay là thập giai đan dược, mấy thứ đều đều không phải là truyền thuyết gì cả. Bọn họ đều biết rằng mấy thứ này thật sự tồn tại, và trên đời này thật sự tồn tại một cường giả có thể luyện chế được thập giai đan dược!
Nhưng mà thật ra, không có nhiều người trong số những người ở đây đã thực sự được nhìn thấy! Nhưng có lẽ trong tay bọn hoặc ít hoặc nhiều cũng có thập giai, tuy nhiên khả năng cao là thông qua mấy phương thức khác để có được.
Còn về việc luyện chế ra thì…
Không ai nói gì cả.
“Y Sư trên Bán Thần cửu giai có thể làm được không?”
Một lão giả đứng dậy.
“Ngươi hãy mượn lực của những người ở đây chặn Thiên Lôi lại, vậy là có thể tạo ra thập giai đan dược.”
“Hiểu rồi!”
Ông lão kia tôn kính hành lễ.
“Giấy! Thôi bỏ đi, bản tôn tự đọc.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đọc một chuỗi tên các loại dược liệu.
Rất nhiều người ghi nhớ kỹ càng, bởi đây là đan phương của thập giai đan dược có số lượng ít ỏi ở đại lục đó!
Người này tuyệt đối không phải là người bình thường! Cho dù không phải Tiên Nhân thì hắn nhất định không phải là kẻ tồn tại trong thời đại này, chắc chắn là không phải cùng một thời đại với bọn họ! Nói không chừng thật sự là từ thời đại Thượng Cổ Chúng Thần….
Hắn không cần phải biểu hiện gì cả, nếu như hôm nay người ở đây có thể tỉnh lại, vậy thì những thứ mà hôm nay Diệp Thiên Dật đã nói sẽ khiến mấy người kia khâm phục Diệp Thiên Dật, hắn chính là rất giỏi giang đó!
Mặc dù những linh vật thiên địa này rất hiếm lạ, nhưng ngươi cần phải biết rằng những người ở đây, họ là loại người gì? Việc mấy người bọn họ có thể đưa ra được mấy thứ đồ này cũng chẳng phải vấn đề gì quá to tát.
Dĩ nhiên là cũng có người không muốn lấy ra, nhưng bọn họ đều biết rằng, nếu như lấy những thứ đó ra thì chắc chắn họ sẽ nhận được một báo đáp tương ứng.
Quan trọng nhất là gì?
Bọn họ có được một đan phương của thập giai đan dược đó!
Đây mới là thứ đáng giá nhất!
Với Diệp Thiên Dật mà nói, cái này chẳng sao hết. Dù sao trong đầu hắn cũng có một tá đan phương thập gia đan dược, dùng một đan phương thôi mà đổi lại được sự tôn kính của đám người này thì cũng không lỗ!
Đúng vậy, trong mắt đám người này, Diệp Thiên Dật thật sự hơi khoa trương rồi đó!
Ai mà chẳng biết đan phương là thứ quý giá nhất đối với một y sư, bây giờ như vậy, trước đây nhất định cũng như vậy!
Vậy mà vị cao nhân này lại chẳng tiếc để lộ ra đan phương, mấy thứ có vẻ quý giá này đối với hắn mà nói chỉ là thứ tầm thường chẳng có gì hiếm lạ hết.
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Tiếp theo đây bổn tọa sẽ dạy ngươi trận pháp tạo thành Thánh Trận này, nó có tên là m Dương Tụ Hồn Trận.”
“m Dương Tụ Hồn Trận! Đây là trận pháp của thời kỳ Thượng Cổ mà! Nó đã thất truyền ít nhất mấy vạn năm rồi.”
Một vị cường giả kinh ngạc nói.
“m Dương Tụ Hồn Trận, nghe nói nếu như một kẻ có tâm địa bất chính bị ngưng tụ trận pháp này, chỉ cần thời gian trăm năm thôi là có thể tạo ra một đội quân vong linh vô cùng đáng sợ rồi.”
“Quả thật là như vậy, nhưng những kẻ ngồi ở đây liệu có mấy người học được đây?”
“Thật sự quá mạnh!”
Nhiều người không biết nói gì, chỉ có thể nói mấy câu như vậy.
“Vâng!”
Lão giả kia hành lễ.
“Hãy xem thứ tự mà bổn tọa vẽ trận pháp này!”
Mấy cường giả kia đều nhớ một cách kỹ lưỡng.
Diệp Thiên Dật không phải làm mấy phần còn lại nữa, nhiều nhất là hướng dẫn một chút thôi.
Sau đó mấy người kia ai luyện đan thì luyện đan, ai ngưng trận thì ngưng trận, Diệp Thiên Dật ngồi một bên thảnh thơi uống trà.
Không thể không nói rằng chuyến này Diệp Thiên Dật đã mang đến cho họ biết bao kinh ngạc.
Y Thất Nguyệt bước đến bên cạnh Diệp Thiên Dật.
“Anh giai Tiên Nhân ơi, ngươi không cần báo đáp à?”
“Cần báo đáp gì chứ, bổn tọa cũng có làm được gì đâu.”
Diệp Thiên Dật hững hờ nói.
Thật ra âm thanh trong lòng Diệp Thiên Dật là… hắn muốn chứ, cơ mà với thân phận hiện tại của hắn và địa vị của hắn trong mắt đám người kia thì trừ phi bọn họ chủ động báo đáp, còn không thì làm sao Diệp Thiên Dật chủ động đòi báo đáp được chứ? Thậm chí cho dù mấy người này chủ động nhắc tới thì Diệp Thiên Dật cũng phải từ chối vài lần mới được.
“Có phải ngươi ngại nhận không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Y Thất Nguyệt nhìn Diệp Thiên Dật, cười hi hi nói.
Diệp Thiên Dật liếc nàng một cái.
“Đùa thôi mà đùa thôi mà. Ngươi mạnh như vậy, chắc chắn mấy món đồ này không lọt nổi vào mắt ngươi. Cơ mà bổn tiên nữ lại rất thích, thế nên ngươi cũng đừng cự tuyệt mà, đồ tặng mà không lấy thì lãng phí biết bao.”
“Sau đó thì cho ngươi à?”
Y Thất Nguyệt xoa bóp bả vai của Diệp Thiên Dật nói: “Đây không gọi là cho, phải gọi là mượn, đợi đến lúc nào đó bản tiên nữ trả lại nhiều hơn!”
“Chăm chỉ tu luyện thì mạnh hơn bất cứ thứ gì.”
“Vô dụng thôi, bổn tiên nữ có nỗ lực tu luyện đi chăng nữa thì tu vi cũng chỉ đến thế, ngược lại không tu luyện có khi tu vi lại tăng lên.”
Diệp Thiên Dật: “…”
Đù má?
Đây là trò quái gì thế?
Diệp Thiên Dật không hề cho rằng điều này là giả!
Bởi vì thật sự có tin đồn rằng Y Thất Nguyệt không cần dùng nhiều thời gian, cũng không cần cực khổ tu luyện mà vẫn đạt được sức mạnh vượt trội, cảnh giới tăng vọt.
Thể chất đặc biệt ư?
Kiến thức y thuật trong đầu Diệp Thiên Dật không hề có những kiến thức này.
Vậy nguyên nhân là gì đây?
Diệp Thiên Dật cho rằng không chừng có quan hệ với Thi Gia Nhất, ví nhụ như việc ngoại hình của hai bọn giống hệt nhau, bên trong chắc chắn có bí mật rất lớn! Hơn nữa một người thì ở thượng vị diện, một người lại ở hạ vị diện
“Thưa ngài, trận pháp đã được ngưng tụ xong rồi!”
Một cường giả bước tới với sắc mặt tái nhợt nhưng lại rất vui vẻ.
“Ừm, để ở đó, đưa nàng đến trung tâm trận pháp đi!”
“Vâng!”
Thiên lôi đánh xuống…
“Thưa ngài, đan dược cũng được luyện chế xong rồi.”
“Cho nàng ăn rồi đặt hai gốc cỏ Hoàng Tuyền Dẫn Hồn ở hai bên của nàng.”
Diệp Thiên Dật ngồi ở đó lạnh lùng nói.
“Tiếp đó thì…”
Sau đó Diệp Thiên Dật lại nói thêm một tràng!
“Sau đó thì châm Khải Mệnh Đăng!”
“Sau nữa thì sao?”
Lăng Vô Phong tiếp tục hỏi Diệp Thiên Dật.
“Sau đó… đèn tắt thì người sẽ về!”
Diệp Thiên Dật ngồi ở đó làm ra vẻ đang bày mưu tính kế.
Đùng đùng đoàng.
Trên bầu trời, gió mây đột ngột thay đổi, sấm chớp ầm ầm, cuồng phong quấn quanh những đám mây kia, nhưng vẫn không thổi tắt được những ánh lửa kia!
Thời gian chầm chậm trôi qua, ánh lửa bị dập tắt!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô gái kia.
Cử động… Cử động rồi!
Trong giây phút tiếp theo, tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trăn trối, bởi vì bọn họ nhìn thấy lông mi của cô gái kia đang rung động.
“Thủy... Thủy Nguyệt…”
Xích Tâm tôn giả run rẩy nhìn nàng.
“Tỉnh lại rồi!”
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Thủy Nguyệt tôn giả mở mắt.
“Chồng ơi…”
Nàng thì thầm một tiếng.
Mọi người nuốt một ngụm nước bọt.
Thần kỳ quá đê!
“Đây là một kỳ tích, một kỳ tích!”
Một người không khỏi kinh ngạc cảm thán!
“Cảm ơn ngài.”
Xích Tâm tôn giả quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên Dật.
“Đây không phải là kỳ tích, đây chỉ là một loại phương pháp mà thôi. Chẳng qua là các ngươi không biết đến phương pháp này, chỉ thế thôi.”
Diệp Thiên Dật nhàn nhạt nói!
Câu nói lại một lần nữa khiến mọi người bội phục Diệp Thiên Dật, bởi vì hắn rất khiêm tốn, rất hiền hòa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận