Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 536: Đồ đần, đần hết phần người khác

Vút ——
Sau đó nàng liền xông ra ngoài.
Nàng sắp đột phá!
Thật sự...
Tinh khí của người này tinh thuần đến đáng sợ! Nàng sắp đột phá?
Diệp Thiên Dật đứng ở đó vẻ mặt hỗn độn...
Hắn sắp điên rồi!
Aaaaa!!!
Chuyện quái gì đây!
Ngươi nói, người sư phụ ngu ngốc, đần độn này chẳng dạy hắn cái gì, ngược lại còn muốn hút khô mình nữa... Ngươi có chịu được chuyện thế này không?
Linh lực không còn, sau đó nàng ép mình mình dùng đan dược bổ sung linh lực, làm cho hắn dùng Phép tạo hóa khôi phục liên tục...
Thật là kinh khủng!
"Ta phải đi... Ta phải đi..."
Sau đó Diệp Thiên Dật lê cái thân thể mệt mỏi của mình chạy nhanh đến chỗ của tiểu Hàn Tuyết thân yêu!
Lúc Diệp Thiên Dật đi tới Chủ phong vừa vặn gặp được Uông Thiên Thanh.
"Anh Diệp!"
Uông Thiên Thanh nhìn thấy Diệp Thiên Dật thì cười lạnh một tiếng.
"Làm gì thế."
Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu.
Sau đó Uông Thiên Thanh nhìn rõ sự mệt mỏi trên mặt của Diệp Thiên Dật!
Tuyệt! Tuyệt quá!
Tên Diệp Thiên Dật này không thể chống cự được sự cám dỗ của Cửu trưởng lão, hiển nhiên bọn họ đã phát sinh lần quan hệ đầu tiên rồi, kế tiếp, chỉ cần ngày mai, chỉ cần ngày mai hắn vẫn không chịu được sự hấp dẫn, hắn sẽ giống người kia, bị hút đến khô người.
Giờ phút này, trong đầu hắn đã vang lên một khúc hát.
~~ Hôm nay là tốt ngày, mọi chuyện ta muốn đều có thể hoàn thành...~~
Uông Thiên Thành nhìn thấy Diệp Thiên Dật, càng nhìn càng cảm thấy hắn giống một người đã sắp chết.
Uông Thiên Thành nhìn Diệp Thiên Dật, nói: "Cậu Diệp đây là bị làm sao vậy? Thoạt nhìn trông rất phờ phạt?"
Diệp Thiên Dật cười lạnh một tiếng trong lòng.
Phỏng chừng bên ngoài thì tỏ ra lo lắng, nhưng bên trong lại cực kỳ vui vẻ, như vậy thì... làm cho hắn càng vui vẻ thêm một chút cũng được.
Diệp Thiên Dật đã biết một ít thủ đoạn trong cách làm việc của Tô Mị Nhi, chỉ sợ hắn là người biết rõ nhất, Tô Mị Nhi cũng đã nói tất cả rồi, về phần mức độ chân thật tới mức nào, thì Diệp Thiên Dật không chắc lắm, nhưng hẳn là cũng tin được! Bởi vì nàng đã nói không giết mình, tất nhiên cũng không nói dối mình rồi. Dù sao đều đã nhìn thấu tất cả bí mật của nàng rồi.
Sau đó nói một câu: "Anh Uông, chúng ta là tử địch, ngươi quan tâm ta như vậy, sẽ làm ta nghĩ rằng người đang âm mưu điều gì đó đó."
"Ha hả, ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi một câu mà thôi!"
Uông Thiên Thành cười lạnh một tiếng.
"Nói ra sợ ngươi sẽ hâm mộ chết mất đó, vì cái gì mà ta mệt mỏi như vậy ư? Ta và Cửu Trưởng Lão ‘chơi’ suốt cả đêm, ganh tỵ chưa?"
Diệp Thiên Dật nói xong, vừa cười vừa đấm đấm thắt lưng bước đi.
"Ha ha ha, ngu si đần độn hết chỗ nói, ha ha ha."
Uông Thiên Thành quả thực cực kỳ vui vẻ! Tên đần Diệp Thiên Dật này còn đang ra vẻ huênh hoang trước mặt hắn vì được ân ái cùng Cửu trưởng lão?
Đúng, một người phụ nữ cực phẩm như Cửu Trưởng Lão thì người đàn ông nào mà không hâm mộ? Người nào mà không thèm muốn nàng, nhưng nếu cái giá phải trả là mạng của chính mình thì sao?
"Đúng là đồ đần! Ha ha ha!"
Sau đó Uông Thiên Thành cười rồi bước đi.
"Uông sư đệ có chuyện gì mà vui vẻ thế?"
Tần Hạo từ phía sau đi tới hỏi.
Vừa rồi hắn đã làm gì?
Hắn vừa mới phát tiết với hai người sư muội xong, thật đáng tiếc! Ở Thiên Hồ Sơn nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa từng được làm chuyện ấy cùng cô nàng Cửu Vĩ Thiên Hồ nào của Thiên Hồ sơn, thật sự là đáng tiếc, mà các nàng cũng không dễ dàng gì tán được đâu, ai cũng xinh đẹp xuất thần, hơn nữa rất nhiều người đều lạnh lùng như băng, hơn nữa Thiên Hồ sơn đối với các nàng cực kỳ khắc nghiệt, cho nên căn bản không có cơ hội đụng vào người các nàng!
Cho đến khi Bạch Hàn Tuyết xuất hiện, hắn mới phát hiện mục tiêu mới!
Cô gái này xinh đẹp bất phàm, khí chất đặc biệt, còn có nuốt ruồi lệ rất rất đẹp... Quả thực trong lòng hắn nàng chính là mỹ nhân hoàn mỹ nhất! Thậm chí hắn cảm thấy nàng còn xinh đẹp hơn Cửu Vĩ Thiên Hồ rất nhiều!
Qua một đoạn thời gian theo đuổi, Diệp Thiên Dật lại theo tới!
Không quan trọng, mấu chốt là tên chết tiệt này lại dám nhục mạ hắn trước mặt mọi người! Đúng là đồ súc vật!
Uông Thiên Thành thi lễ một cái: "Đại sư huynh."
"Không cần đa lễ, vừa rồi ta nghe thấy tên Diệp Thiên Dật kia nói là hai người là kẻ thù của nhau?"
Uông Thiên Thành không do dự gì, bởi vì hắn biết Tần Hạo cũng rất muốn giết chết Diệp Thiên Dật.
"Đúng vậy! Mối thù giết người nhà của ta!"
"Như vậy có lẽ chúng ta có thể liên thủ."
Tần Hạo nói.
"Đại sư huynh, không phải ngươi là người Tội Ác Chi Đồ Đô sao? Muốn giết một người còn không dễ dàng sao?"
Tần Hạo nói: "Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, ta không muốn vận dụng sức mạnh của Tội Ác Chi Đồ Đô để đối phó với hắn, một Pháp Tắc cảnh nho nhỏ, tuy rằng là thập giai, thế nhưng cũng chỉ là Pháp Tắc cảnh mà thôi, giết chết hắn dễ như trở bàn tay, chỉ cần hợp tác một chút, có thể lặng yên không một tiếng động xử lý hắn! Chỉ cần một cơ hội là có thể ra tay."
"Đại sư huynh có lẽ cũng không cần tự mình ra tay giết chết hắn đâu."
"Ồ?"
Tần Hạo nhíu mày: "Vì sao?"
"Bởi vì Diệp Thiên Dật đã bị Cửu trưởng lão để mắt đến rồi, hơn nữa mới vừa nãy có vẻ như bọn họ đã quan hệ với nhau rồi, căn cứ theo điều tra của ta, chỉ cần ngày mai hoặc là lần tiếp theo Diệp Thiên Dật sẽ chịu đựng không được sự hấp dẫn của Cửu trưởng lão mà lại làm chuyện ấy nữa, hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!"
Hai mắt Tần Hạo sáng lên!
"Hừ! Nói cho cùng thì cũng chỉ là phế vật mà thôi!"
Sau đó hắn rời đi!
Tuy rằng đi rồi, nhưng mà trong lòng hắn vẫn rất khó chịu!
Tên khốn Diệp Thiên Dật này đã người bạn gái tuyệt vời như Thánh nữ rồi mà còn lén lút đi làm chuyện ấy với Cửu trưởng lão?
Cùng là đàn ông hắn có thể hiểu được, nhưng thay vì ở lại với Thánh nữ, buổi tối đầu tiên hắn lại đến ở cùng với Cửu trưởng lão, việc này nói rõ điều gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận