Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1211: Bảo bối, ta muốn ăn cái này

Mọi người đều có một tâm lý chung, thấy bên này có người bị nhiều cô gái vây quanh như vậy, đầu tiên là hiếu kỳ, sau đó đi qua xem, tiếp theo đó… là không dứt ra được.
Càng ngày càng nhiều, thật đó, con gái bên cạnh Diệp Thiên Dật càng ngày càng nhiều! Mấy người đến xem cũng muốn choáng luôn rồi.
“Đó không phải là Diệp Thiên Dật sao?”
Lạc Trần chau mày nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Hắn cũng không liên lạc gì với Diệp Thiên Dật, nhưng hắn biết Dược Hoàng tông muốn đối phó Diệp Thiên Dật, mà cũng không chỉ là Diệp Thiên Dật, lúc đó Diệp Thiên Dật chạy mất rồi, bình thường mà nói, lúc này Diệp Thiên Dật đáng ra phải chạy rất xa rồi chứ, sao còn dám xuất hiện ở những loại yến hội thế này hả trời! Cũng đcm quá khoa trương đi! Hoàn toàn nghĩ không thấu mà.
Thật khoa trương.
Lạc Trần vẫn tính là đừng đi qua thì hơn, nếu hắn đi qua đó, vậy thì có thể những người đó sẽ thấy Diệp Thiên Dật mất.
Chỉ là, vẫn nghĩ không thông, sao hắn lại ở đây cơ chứ?
“Đó không phải Diệp Thiên Dật sao!”
Lạc Cơ đột nhiên thấy Diệp Thiên Dật bị một cô gái lôi ra, đôi mắt ngưng tụ, nhưng đồng thời cũng lộ ra vẻ kinh hỷ!
“Cuối cùng cũng tìm thấy Diệp Thiên Dật rồi, hắn vậy mà còn dám xuất hiện trong yến hội này, hắn bị ngu à? Thật không biết hiện tại đang là tình huống gì chắc?” Một gã cường giả bên cạnh Lạc Cơ kinh ngạc nói!
Lạc Cơ chau mày; “Khó nói lắm, làm gì có ai ngu vậy cơ chứ, hơn nữa nếu hắn thật sự là một tên đần, thì đêm đó hắn đã không chạy trốn rồi!”
Ít nhất thì ngoài mặt hắn vẫn chưa làm ra chuyện gì với Diệp Thiên Dật, nhưng hắn lại cảm thấy Diệp Thiên Dật đã đoán ra hết tất cả rồi! Cho nên, vẫn là không đi thì hơn!
“Đại trưởng lão, ngài nhìn thật kỹ Diệp Thiên Dật nhé, đây là cơ hội của chúng ta, nếu Diệp Thiên Dật này đã xuất hiện ở đây rồi, thì đoán chừng những người khác cũng sẽ chú ý tới hắn, không thể để hắn rơi vào tay người khác được.”
Lão giả đó gật đầu: “Được”
“Đừng hôn nữa đừng hôn nữa mà! Còn hôn nữa người sẽ ngu luôn đấy.”
Diệp Thiên Dật vừa mới chạy ra, tiếp đó không biết lại bị cô nàng nào kéo lại, hắn cũng không biết bị ai hôn, cũng không biết ai tranh thủ chiếm tiện nghi của hắn, lại càng không biết là nữ lưu manh nào thừa cơ sờ mó ngực của hắn nữa!
Aizzz, đàn ông con trai ra ngoài nhớ phải tự bảo vệ mình cho thật tốt àh!
Mọi người: “….”
“Thật khó quá mà!?”
Diệc Thiên Thu ngây cả người!
Tình huống gì đây trời?
Những người này đều là một số thiên kim vô cùng ưu tú nha, tuy rằng cũng không có quá mức xinh đẹp, nhưng địa vị của họ xác thực là rất khá nha, có mặt mũi cả đấy, đều được nhiều sự quan tâm nha, tại sao họ lại không để đến những thứ khác, cứ hôn hôn hít hít một gã đàn ông cơ chứ?
Ngạc nhiên àh!
Ngươi nói xem hắn có đố kị không chứ, hắn đố kị thật đấy!
“Người này là ai vậy chứ? Lẽ nào là người có tên trong danh sách cường giả thiên bảng sao?”
Diệc Thiên Thu cảm thấy may mắn vì mình không có đi trêu chọc người này.
Nhưng mà, thật cmn méo vui gì cả.
“Các ngươi nhận ra người đó không?”
Diệc Thiên Thu hỏi một người bên cạnh.
“Không nhận ra, trước giờ cũng chưa từng gặp qua!”
“Đúng thế, nếu như là thiên tài thành danh,cũng sẽ không như này đâu, nhất định sẽ có người nhận ra, kỳ quái thật đấy!”
Lúc này Tiêu Dịch đi đến nói: “Hắn không có bối cảnh gì cả, là người của vị diện đến đây đấy.”
“Hả?”
Diệc Thiên Thu nhìn về phía Tiêu Dịch.
“Sao ngươi biết vậy? Ngươi quen hắn ta sao?”
Tiêu Dịch lắc đầu: “Không quen, ta chỉ nghe nói vậy thôi, nói thế nào thì người này thoạt nhìn cũng rất ưu tú,vừa rồi còn nghe mấy người bàn luận về hắn ta nữa, nói hắn là người của hạ vị diện.”
Diệc Thiên Thu chau mày.
“Người của hạ vị diện đến sao? Đợi đã, nghe nói cô Liễu cũng là người của hạ vị diện, lẽ nào là người ở vị diện thấp đó sao, người này theo đuổi cô Liễu sao? Đúng! Nhất định là như vậy, ta nói mà, sao người này có thể theo đuổi được cô Liễu cơ chứ, giờ cô Liễu đã là phượng hoàng, mà hắn còn sống bằng quá khứ, dựa vào phụ nữ mà sinh tồn.”
Con mắt Diệc Thiên Thu đột nhiên sáng lên.
“Đúng, ta cũng cảm thấy không có lửa thì làm sao có khói, tin tức của cô Liễu chúng ta không có, cũng như của Diệp Thiên Dật, họ lại là người yêu của nhau, vì vậy điều này càng dễ khẳng định.”
Tiêu Dịch nói
“Diệp Thiên Dật? Hắn tên Diệp Thiên Dật sao? Sao ngươi biết được vậy?”
Tiêu Dịch gật đầu: “Cũng là nghe nói thôi, nếu như hắn đúng là Diệp Thiên Dật, có lẽ cũng không sai đâu, vậy thì tin tức đó là thật.”
“Sao hình như đã nghe qua ở đâu rồi ấy nhỉ”
Diệc Thiên Thu nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không nhớ ra là ở đâu.
“Đứa con hư hỏng này! Mày đang làm cái gì đây hả!”
Một người đàn ông trung niên phẫn nộ đi tới,sau đó chỉ vào một em gái xinh đẹp bên cạnh Diệp Thiên Dật, tức đến độ cả người run lẩy bẩy.
“Cha…… cha.”
Cô gái đó vội vàng đứng lên!
“Mày mày mày! Còn ra cái thể thống gì nữa hả? Mất mặt tao chết đi được!”
Hắn chỉ tay vào cô gái, cô nàng cũng chỉ biết cúi thấp đầu.
“Theo tao qua đây!”
Cô gái bĩu môi.
“Anh Thiên Dật, vậy cái kìa…… ngươi nhớ kỹ là đã đồng ý làm bạn rồi đấy nhá!”
“Mày!! Mày mày mày!”
Cha nàng tức đến phát run lên rồi!
“Một chút rè rặt của con gái cũng không có, mất mặt chết đi được, lại đây.”
Rồi hắn tức giận đưa con gái mình đi!
Tiếp sau đó……
“Tiểu Nhiên, con làm gì ở đây thế này? Con không thấy xấu hổ àh? Con không thấy mất mặt nhưng ta thấy mất mặt, mau qua đây với ta!”
Phụ huynh từng nhà từng nhà một dắt con gái mình đi.
Họ thực sự tức đến muốn bùng nổ luôn rồi.
Con gái mình đâu có như thế này chứ, làm sao có thể làm ra loại chuyện chủ động như vậy được chứ? Chuyện này có thế nào cũng không thể tin được mà, phụ huynh nhà nào nhà nấy cũng sốc nặng luôn rồi.
Mà quan trọng là,bọn họ còn không biết cậu nhóc kia rốt cuộc là người như thế nào, có muốn mắng cũng chẳng dám mắng.
Diệp Thiên Dật duỗi eo, sau đó lau vết son trên mặt, nhìn qua ánh mắt đố kỵ của biết bao nhiêu người, khoé miệng cong lên.
“Cô Liễu, lâu rồi không gặp nha.”
Tiêu Nam Sơn chào hỏi Liễu Khuynh Ngữ.
Hắn không biết Liễu Khuynh Ngữ đã có bạn trai, mà Liễu Khuynh Ngữ cũng không phải là cô gái hắn thích nhất trong bữa tiệc này, người hắn thích nhất là Dao Tịch kìa, đáng tiếc, Dao Tịch không phải là người hắn có thể theo đuổi, muốn theo đuổi nàng, vậy thì thế lực của bản thân phải đảm bảo được môn đăng hộ đối với nàng đã, cũng tức là nói, dù thế nào cũng phải là tông môn đạt chuẩn thế lực thần cấp!
Kỳ thực thì đế cấp to gan một chút cũng được, nhưng hắn biết vài người theo đuổi Dao Tịch là loại người thế nào, cho nên hắn dứt khoát từ bỏ, bởi vì bản thân hắn hoàn toàn không có khả năng, nhưng mà Liễu Khuynh Ngữ, cũng không kém chút nào! Hơn nữa nàng cũng chỉ có một y thần sư phụ mà thôi, không có bối cảnh nào khác! Cái này cũng dễ theo đuổi.
Liễu Khuynh Ngữ liếc nhìn hắn.
“Cậu Tiêu, rất hân hạnh.”
Nói xong, Liễu Khuynh ngữ cầm đĩa lên gắp thức ăn
“Ăn thử món này đi, món cá này rất ngon đấy.” Tiêu Nam Sơn cười nói
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Liễu Khuynh Ngữ uyển chuyển từ chối.
“Cô Liễu, là như thế này, tôi…”
Đúng lúc này, một giọng nói cùng một bóng người đồng thời xuất hiện.
“Aizzz, em yêu, anh muốn ăn cái này.”
Sau đó Diệp Thiên Dật chạy đến chỗ Liễu Khuynh Ngữ với tốc độ nhanh nhất có thể, một tay ôm ôm nàng, tay kia thì ôm luôn trứng cá muối.
Tiêu Nam Sơn: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận