Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1509: Miểu sát Bán Thần

Một tiếng vang lớn kèm theo bụi mù bay lên, tất nhiên còn có cảm giác chấn động dưới mặt đất nữa, phát súng này của Thí Thần Đại Pháo chắc chắn giáng xuống.
Dường như ngoài xuất hiện thiên địa dị tượng và hào quang bảy màu chói lọi ra, thì cũng không có gì đáng kể đến. À! đương nhiên còn có một luồng uy lực lớn.
Loại uy lực này, chỉ đơn thuần nghe âm thanh nhìn hình ảnh thì không cảm nhận được gì. Chung quy là, những cao thủ lợi hại một chút phóng ra chiêu thức mạnh nhất của họ, phạm vi sức mạnh cũng có thể lớn hơn chục ngàn lần.
Nhưng những người gần đó có thể cảm nhận được thứ khác, ngoài những cảnh tượng có thể nhìn bằng mắt.
Ví dụ như, khí thế!
Có thể về mặt thị giác không có gì quá ghê gớm, nhưng những người đứng gần, người của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, và cả những người đến gần xem cho rõ, họ đều có thể cảm nhận, phạm vi của nó cực kỳ lớn, hào quang bảy màu rực rỡ, uy lực đáng sợ biết bao.
Chỉ có thể gói gọn trong hai từ: Nghẹt thở!
Đây là loại sức mạnh mà bọn họ không cách nào tưởng tượng, không thể hình dung ra được.
Dưới luồng sức mạnh này, họ dường như chỉ là loài giun dế, thật sự chỉ là giun dế. Uy lực rất lớn, luồng khí tức này làm cho bọn họ vô cùng kinh hãi.
Sắc mặt của các cường giả Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông cũng không được tốt.
Bị dọa sợ rồi!
Chết tiệt.
Không thể tưởng tượng nếu như sức mạnh này giáng xuống người họ rốt cuộc sẽ là cảm giác ra sao.
Không, phải nói là không còn cảm giác, bởi vì có thể chỉ chớp mắt thôi đã đi đời nhà ma rồi.
“Sao rồi sao rồi?”
Những người quan tâm đến việc này vô cùng hiếu kỳ, lớp bụi này một khi tan đi rốt cuộc là cảnh tượng ra sao!
Nguyên vẹn không bị tổn hại chút nào, hay là ít nhiều đều có thương tổn?
Chắc cũng không đến nỗi giết chết được họ đâu nhỉ?
Rốt cuộc họ cũng không thực sự được cảm nhận, còn sức mạnh công kích chỉ nhìn thôi dường như cũng không quá khoa trương, ngoài gây ra một số thiên địa dị tượng, hào quang bảy màu ra, uy lực hình như... cũng không lớn lắm, bởi vì chỉ có một phạm vi nhỏ bị hủy đi.
Nhưng mà...
Xoẹt!
Chỉ sau đó vài giây, phản xạ lại rồi họ mới nhận ra một việc.
Mặt đất cách khoảng hơn chục ngàn mét phía trước của toàn bộ Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, trong chớp mắt đã bị nhấc lên.
Rất nhiều võ giả đến xem đều gặp nạn.
“Đây là... đây là cái gì?”
“Đây là dư chấn đó, ông trời ơi, đây là dư chấn của phát pháo vừa rồi.
“Không đúng... tại sao đòn công kích còn lại sau mấy giây mới đánh ra? Không hợp Logic!”
“Trừ phi... Trừ phi sức mạnh của nó đã đánh đến vị trí rất sâu trong lòng đất rồi mới bùng lên dư chấn, đẩy mặt đất lên.”
“Việc này...”
“...”
Mọi người đều chết lặng.
Mặt trước của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông xem như bị hủy, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, cứ coi như vừa đào một cái hồ nước thôi mà, nếu thật sự không ổn Diệp Thiên Dật sẽ mời Phượng Dao đến, cùng lấy Phép tạo hóa san bằng mặt đất.
Nhưng mà, Diệp Thiên Dật vẫn rất là khiếp sợ.
Chết tiệt!
Quá khủng bố! Phát pháo này có hơi hù dọa người ta rồi.
Bụi tràn ngập không gian dần tan đi.
Điều mà tất cả bọn họ đang chờ đợi là... cường giả Dược Thần Sơn ra sao rồi?
Ở vị trí đó, một lỗ hổng sâu chừng một trăm mét hiện ra trước Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông.
Bên cạnh hố là thi thể của mười mấy cường giả.
Không sai!
Không phải bị thương nặng, mà là thi thể.
Không còn hơi thở, thậm chí tay chân còn gãy đứt.
“Cái gì???????”
Mọi người trừng lớn mắt, nghẹn họng không nói được lời nào.
“Đó là Thái Cổ Thần Vương cảnh, thấp nhất cũng là Chân Thần Cảnh. Không phải chứ... Chân Thần cảnh đó? Không phải có rất nhiều Chân Thần cảnh và Thần Minh cảnh sao? Cộng lại cũng phải được hơn một trăm người, đâu hết rồi? Bọn họ có thể đã chia nhau ra rồi đúng không?”
“Sợ rằng... sợ rằng đã tan thành hư vô rồi! Ừng ực!”
“Gì cơ?”
“Các ngươi xem kìa, có một vị Bán Thần nằm bên kia, đó là Bán Thần, hắn... chết rồi đúng không? Bán Thần chết... chết rồi!? Bán Thần mà cũng chết rồi?”
“......”
Tất cả mọi người trợn trừng mắt.
Bán Thần mà còn chết, vậy ngươi nói xem, Chân Thần cảnh với Thần Minh cảnh thì sao?
Chắc chắn là hóa thành tro bụi rồi.
Chuyện này không phải quá đáng sợ sao?
“Vậy... những cường giả khác đâu hết rồi?”
“Ta đoán hẳn là bị vùi sâu xuống dưới mặt đất rồi!”
Bán Thần trên mặt đất còn chết, vậy những người bị trúng, bị vùi xuống mặt đất phía dưới Bán Thần, chết chắc rồi!”
“Một người... một người cũng không còn. Rốt cuộc chuyện này là sao đây? Trời ơi! Đây là Huyền Thiên Thánh Khí sao?”
“Ta chưa từng nghe nói trong Huyền Thiên Thánh Khí có đại pháo.”
Không sai, thế giới quan của bọn họ một lần nữa sụp đổ.
Người ở Thượng Vực đang để ý tới bên này cũng đều ngơ ngác.
“Rốt cuộc nó là thứ gì?”
Y Hạo Thiên không tin nổi mở to đôi mắt.
“Miểu sát Bán Thần, sức mạnh này e rằng đã đạt đến năm cấp bậc cao nhất của Huyền Thiên Thánh Khí rồi, không lẽ đây là Linh Khí đáng sợ được để lại từ thời kỳ Thượng Cổ?
Cường giả bên cạnh Y Hạo Thiên cũng mở lớn mắt, nói.
“Dù sao thì trong thập đại Huyền Thiên Thánh Khí cũng không có vật này.”
Diệp Thiên Dật này, thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Ngươi nói xem vật này có liên quan đến ai? Trong tiềm thức bọn họ hiển nhiên đều cho rằng là của Diệp Thiên Dật.
Cũng đúng, Đường Tam Táng suy cho cùng cũng là do Diệp Thiên Dật mang ra.
Một phát pháo, cường giả của toàn bộ Dược Thần Sơn chết sạch, chuyện này ngươi tin được sao?
“Luồng sức mạnh này đã hoàn toàn hơn hẳn Bán Thần, hẳn là phải phải đạt đến Thái Cổ Thần Vương cảnh thất giai rồi.”
“Tuy nhiên, vật này ngoài sức mạnh đáng sợ ra, kỳ thực cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng! Bởi vì từ lúc ngưng tụ đến khi phóng ra sức mạnh phải qua đủ mười phút, hơn nữa phạm vi ảnh hưởng trực tiếp chỉ khoảng mấy trăm, mấy ngàn mét mà thôi.”
Y Hạo Thiên do dự nói.
“Ừm, nếu trước kia không phải bởi vì những cường giả Dược Thần Sơn tiến vào hộ tông đại trận của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông rồi không thoát ra được, sức mạnh của linh khí này cũng chẳng làm hại đến ai được. Nhưng nếu vật này được dùng để tấn công, tác dụng đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
“Hủy diệt thì có thể được, mười phút tích lũy năng lượng khiến cho linh khí này hoàn toàn không đủ tính linh hoạt, chưa đủ để người khác kinh sợ chính là khuyết điểm của linh khí này. Thế nhưng... có thể lấy ra một thứ ở cấp bậc này, Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông rốt cuộc là nơi có đặc điểm gì? Diệp Thiên Dật rốt cuộc là người như thế nào? Hắn còn giấu những bí mật gì? Tại sao thiên hạ lớn như thế, chỉ có một mình hắn gặp gỡ được những linh khí như thế này?
Y Hạo Thiên thật sự không thể hiểu nổi.
“Có người nói, hắn là chuyển thế của một người nào đó thuộc thời Thượng Cổ, hoặc là... vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say.”
Y Hạo Thiên thốt ra một câu.
“Hmm... Có lẽ như vậy thật, thời đại chúng thần Thượng Cổ là thời kỳ vô cùng hưng thịnh. Thời kỳ này, năng lực chống lại trời đất, linh khí các loại nhiều vô số kể, vượt qua khỏi tri thức hiện tại của chúng ta. Tất cả đều đã biết mất theo sự diệt vong của thời đại đó, chỉ còn sót lại mười linh khí, vẫn được gọi là Thập Đại Huyền Thiên Thánh Khí, nếu như hắn vẫn còn lưu lại được ký ức của thời kỳ đó, hoặc được kế thừa từ một đại năng ở thời đó, thì có thể hiểu được.”
Y Hạo Thiên gật đầu.
“Đợi hắn đến Thượng Vực vậy, ta thật lòng muốn xem thử sau khi hắn đến Thượng Vực, Thượng Vực này sẽ biến thành dáng vẻ quỷ ma gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận