Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1464: Bình yên một chút không tốt sao

Diệp Thiên Dật rất kích động! Vô cùng kích động!
Năng lực mới có được này rất mạnh, mạnh tới mức hắn không thể tưởng tượng nổi!
Ít nhất với hắn mà nói, ở những tình huống không cần sử dụng sức mạnh đặc biệt, Diệp Thiên Dật cảm thấy nếu như mình đạt tới Thần Tôn cảnh, đối mặt với Thần Quân cảnh, thậm chí là Thiên Thần cảnh, hắn cũng không sợ! Bọn họ thật sự không giết nổi hắn!
Khi cảnh giới của một ai đó rất cao, thì bản thân đều không dễ chết, trừ khi là cảnh giới trấn áp tuyệt đối!
Nhưng hiện tại, cứ cho là trấn áp cảnh giới, chỉ cần không trấn áp đến trình độ không thể tưởng tượng đó, chẳng hạn như Thần Minh cảnh, Thái Cổ Thần Vương cảnh đối mặt với Diệp Thiên Dật, vậy thì hắn không dễ gì chết được!
Hơn nữa, rất nhiều lúc, hắn có nhỡ buông lỏng cảnh giác, người khác có đánh úp thì hắn cũng chẳng làm sao!
Bất Động Như Sơn là vô địch hoàn toàn, nhưng không thể cử động, Thân Thể Bất Tử này đối với Diệp Thiên Dật mà nói sẽ tốt hơn!
“Là gì vậy?”
An Vũ Sương mong chờ.
“Khá tốt!”
Diệp Thiên Dật gật đầu hài lòng.
“Ừm.”
Diệp Thiên Dật theo sau nói: “Ngươi cầm Cấm Ma Thư đi đi, ta không cần nữa, ta cần Cấm Ma Thư chỉ là để thần hóa Tà Thần Chi Cốt mà thôi.”
“Được.”
An Vũ Sương cũng không khách khí với Diệp Thiên Dật, vì vốn dĩ nàng ấy rất cần cuốn sách này.
“Vậy ta đi trước đây.”
An Vũ Sương nói với Diệp Thiên Dật.
“Ấy ấy, bữa tối này còn chưa ăn cơ mà.”
Diệp Thiên Dật vội nói.
“Hử?”
Sau đó Diệp Thiên Dật liếc nhìn, lộ ra vẻ bối rối.
Nguyên cái phòng VIP bị hắn phá huỷ, nhưng bên ngoài vẫn may là nhờ có kết giới của An Vũ Sương nên không sao!
Rồi Diệp Thiên Dật dùng Phép Tạo Hóa, khôi phục lại nơi này như cũ.
“Ngươi đợi ta chút, ta đi tắm cái, rồi chúng ta cùng ăn cơm.”
Diệp Thiên Dật cũng không cho An Vũ Sương cơ hội trả lời, xông thẳng vào phòng tắm.
Rất nhanh, Diệp Thiên Dật cởi trần nửa rên, mặc mỗi chiếc quần lót đi ra.
An Vũ Sương: “......”
Nàng ấy không chịu nổi nữa.
“Sao thế?”
Diệp Thiên Dật giả ngốc.
“Ngươi mặc quần áo vào đi được không?”
“Hai chúng ta là người yêu của nhau, ngươi còn để ý chuyện này ư?”
An Vũ Sương nói nhạt: “Trông ngứa cả mắt.”
Diệp Thiên Dật vươn vai, rồi chọn đại một bộ quần áo khoác lên người.
Diệp Thiên Dật búng tay, sau đó đèn tắt, xung quanh tối om.
Diệp Thiên Dật lại búng tay, ánh đèn chuyển sang màu đỏ.
Diệp Thiên Dật búng cái nữa, trước mặt hiện ra một bộ bàn ghế rất tinh xảo, búng cái tiếp theo, có ngay cao lương mỹ vị đẹp mắt, hai cái ly và một chai rượu thượng hạng.
An Vũ Sương: “......”
“Ngồi đi.”
Diệp Thiên Dật thắp nến, và rót rượu cho An Vũ Sương.
“Nếu như ta nói với ngươi rằng, đây là lần đầu tiên ta ăn cơm với con gái dưới ánh nến thế này, ngươi có tin không?”
“Không.”
An Vũ Sương dứt khoát nói.
Tin ư?
Tin cái con quỷ nhà ngươi!
Theo những gì nàng ấy nghe được, hắn có không biết bao nhiêu là bạn gái, có rất nhiều người mà nàng ấy không biết, ai cũng xinh đẹp, ngươi nói với nàng ấy chưa từng đi ăn tối dưới ánh nến với cô gái nào ư? Nàng ấy tin sao được.
Với thân phận là người yêu, An Vũ Sương luôn cảm thấy rất lấy làm lạ, nàng không quen, vì vậy, trước mắt cũng chỉ là người yêu.
“Là thật đó, từng ăn cơm với con gái rất nhiều lần, nhưng chưa từng ăn tối dưới ánh nến kiểu này, đây là cảnh tượng mà mình thấy trên ti vi, cũng không biết có phải vậy không, cứ thế đã.”
“Ừm.”
An Vũ Sương vì điều gì mà ở lại đây?
Không dễ gì mới đến đây một chuyến, đi cùng nhau, hơn nữa nàng ấy còn rất nhiều lời muốn nói với Diệp Thiên Dật.
“Cạn ly.”
Bọn họ cùng nâng ly.
“Ta nói chứ, ngươi có thể lấy cái khăn che mặt xuống giùm được không hả?”
Diệp Thiên Dật bất lực nói.
An Vũ Sương gỡ khăn xuống.
Diệp Thiên Dật líu lưỡi, không nói lên lời.
Nói thật nhé, mặc dù nhìn nàng giống hệt bà chị tra nữ kia, nhưng cái khí chất này quả thực khác biệt rất lớn.
“Tiếp theo ngươi có dự định gì?”
An Vũ Sương ăn một chút rồi nhàn nhạt hỏi.
“Tiếp theo ư? Ta còn có thể có dự định gì chứ? Ta chỉ muốn đến Thượng Vực, rồi tới Thần Vực.”
“Không hẳn là tốt.”
An Vũ Sương nói, rồi lại tiếp lời: “Nhưng đối với ngươi nó thực sự cần thiết.”
Thực ra với võ giả mà nói, ngươi ở trong Chúng Thần Chi Vực là đủ rồi, còn lại, nếu ngươi có tham vọng lớn hơn có thể tới đó, Thần Vực cũng chỉ có vậy!
Nói trắng ra là hai nơi đó quả thực là tốt hơn Hạ Vực, nhưng chưa chắc đã phù hợp với tất cả mọi người.
Giống như Diệp Thiên Dật vậy, hắn cũng là một thiên tài, một ngày vụt lên toả sáng, không gì sánh bằng, hắn thích trời đất bao la hơn, và không còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Vực, Thần Vực, mạnh hơn mới thực sự là vũ đài của hắn.
Bình thường, cảnh giới của hắn quá thấp, thật sự không cần phải tới đó sớm, Thượng Vực cũng rất tốt, Thần Vực thì không cần thiết, nhưng dựa theo sự hiểu biết của An Vũ Sương về Diệp Thiên Dật, hắn lại khác.
Nàng ấy không thích Thượng Vực và Thần Vực, ngay cả khi có thể, nàng ấy cũng không thích Chúng Thần Chi Vực này, nàng cảm thấy dù ở Bát Quốc, Bát Hoang cũng rất tốt, bởi vì nàng đã hoàn toàn vượt qua giai đoạn chiến đấu!
Nàng đã là Thái Cổ Thần Vương cảnh, với cảnh giới này, cơ hội quá ít, cứ bình tĩnh, từ từ thăng cấp là được! Có thể thăng cấp thì thăng, không thăng thì cứ vậy thôi, dù sao thì việc thăng cấp của Thái Cổ Thần Vương cảnh đâu có dễ dàng gì.
“Sau này nàng không định tới nơi mạnh hơn à?”
Diệp Thiên Dật ăn một miếng thịt và hỏi.
“Không, trừ khi tình thế cả đại lục này, thế giới quan phát sinh thay đổi cực lớn, trừ khi có cơ hội giúp đỡ thật nhiều cho Thái Cổ Thần Vương cảnh, nếu không thì thôi.”
An Vũ Sương khẽ lắc đầu.
“Ngươi thích sự bình yên không?
“Bình yên một chút lẽ nào không tốt sao?”
An Vũ Sương hỏi lại.
“Rất tốt ấy chứ, nhưng mệnh ta không thể bình yên.”
An Vũ Sương gật đầu: “Đúng vậy, với người bình thường, chúng ta là mục tiêu mà bọn họ hướng đến, còn với võ giả, bình yên đơn giản nhất ai cũng muốn có nhưng lại không thể có được?”
“Thực sự là vậy.”
Diệp Thiên Dật bày tỏ sự đồng tình.
“Giống như sư tôn của ngươi, nàng ấy cũng thế, luận tài năng, trên đời khó mà tìm được người có thể so sánh với sư tôn của ngươi, nhưng nàng ấy vẫn chọn ở lại Bát Hoang, Chúng Thần Chi Vực, chứ nàng ấy không chọn ở Thần Vực.”
“Ừm... vì sao thế nhỉ? Mọi người không muốn cố gắng để đạt Thái Cổ Thần Vương cảnh nữa ư?”
Diệp Thiên Dật thấy kỳ lạ.
“Không phải thế đâu, Thái Cổ Thần Vương cảnh thăng cấp rất khó, đây là một lí do, thứ hai, kéo một phát thì toàn thân có thể vận động, khi ngươi đạt đến Thái Cổ Thần Vương cảnh, có vài việc không phải ngươi muốn là có thể làm được, những thứ ngươi dây dưa quá nhiều, bao gồm cả sư tôn ngươi, thứ ba, đạt đến Thái Cổ Thần Vương cảnh, bất luận ngươi là nhất giai, nhị giai, tam giai hay tứ giai thì ngươi nên tìm hiểu lĩnh ngộ Thần Cách ngay từ đầu, không hiểu được nó, cuối cùng chỉ có thể dừng lại tại đây, nhiều người đạt đến Thái Cổ Thần Vương cảnh dừng lại, chỉ vì để lĩnh ngộ Thần Cách.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận