Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1724: mèo khen mèo dài đuôi

Diệp Thiên Dật đang nghĩ, rốt cuộc mình có nên tiết lộ thân phận thật sự của mình ra không?
Thực ra cũng không quá cần thiết.
Vì nếu tiết lộ, việc của hắn và Hoàng Liên có thể sẽ gặp trục trặc, giờ cũng gần như vậy rồi!
Vấn đề là danh tiếng của Diệp Thiên Dật hắn lớn, nếu lấy ra thì quả thực đáng tin, còn nếu ngươi tìm một người không nổi tiếng lắm, nói bài thơ này là người đó viết, vậy thì sẽ không đáng tin lắm.
Bởi bị người thật sự nổi tiếng sẽ chứng minh được việc này rất dễ dàng.
Giờ Tần Hạo vô cùng khó chịu!
Sao lại như vậy!
Sao lại thành ra như vậy chứ? Tại sao lại tình cờ gặp phải người quen biết Diệp Thiên Dật? Vừa hay người này lại là người của Diệp Thiên Dật và còn biết bài thơ này do Diệp Thiên Dật làm nữa?
Không! Không thể thừa nhận được!
“Ha ha ha, chuyện này thú vị rồi đây.”
Mặc Bạch vừa cười vừa nói.
“Đặc sắc thật, vậy thì vị huynh đệ này có thể nhận định, bài thơ này do Diệp Thiên Dật viết chứ không phải do ta viết? Bởi vì ngươi và Diệp Thiên Dật có quen biết, cho nên ngươi tin lời của Diệp Thiên Dật? Điều này có phải không thoả đáng không? Cho hỏi ngươi có chứng cứ gì làm sáng tỏ chuyện này không?”
Tần Hạo cũng không phải kẻ tầm thường, ánh mắt nhìn về Diệp Thiên Dật rồi bình tĩnh nói.
Càng những lúc như thế này hắn càng phải bình tĩnh.
“Thực ra chứng cứ rất đơn giản, ở Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông có mấy người quen biết Diệp Thiên Dật từ lâu, thậm chí bọn họ còn xuất phát cùng một nơi, rồi dần dần đi đến Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, đi đến Chúng Thần Chi Vực, Diệp Thiên Dật sẽ nói dối, cho nên bọn họ sẽ vì bênh vực Diệp Thiên Dật mà nói những lời bịa đặt này? Hay là ta thử kết nối với mấy người trong số họ rồi trực tiếp hỏi? Các vị chắc không nghĩ ta đã nói hoặc thông đồng trước khi xảy ra chuyện này đâu nhỉ? Vì ta cũng vừa mới tới đây và đọc được hai bài thơ này, đồng thời nghe người khác nói đây là hắn viết.”
Mặc Bạch gật đầu: “Ừm, người có cách liên lạc với bọn họ không?”
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa nói: “Thật may, giao tình của ta và Diệp Thiên Dật khá tốt, quen biết từ lâu, và cũng có quan hệ với cả mấy hồng nhan tri kỳ bên cạnh Diệp Thiên Dật luôn, đều là bạn bè tốt cả.”
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn Tần Hạo, nhếch mép, nói: “Cần ta kết nối không?”
Tần Hạo vẫn cố chấp, lỡ hắn đang lừa đảo thì sao?
“Vậy thì huynh đài thử xem.”
Tần Hạo nói.
“Được thôi.”
Diệp Thiên Dật lấy đồng hồ công năng ra, gọi điện thoại cho Liễu Khuynh Ngữ.
“Vị này là Liễu Khuyh Ngữ của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, là đệ tử của thần y Bạch Thiên Hạc, nàng ấy và Diệp Thiên Dật quen biết nhau rất lâu rồi, sau khi nối dây được chúng ta không nói nhiều nữa, mà đi thẳng vào vấn đề chính, để tránh khiến ngươi nghĩ ta ra ám thị gì đó.”
Nói xong, điện thoại được kết nối.
“Alo, Liễu cô nương.”
Diệp Thiên Dật không cho Liễu Khuynh Ngữ cơ hội lên tiếng, mà cứ thế mở miệng luôn.
Liễu Khuynh Ngữ không phải kẻ ngốc, Diệp Thiên Dật vừa mở miệng đã nói “Liễu cô nương”, Liễu Khuynh Ngữ lập tức biết là có chuyện, vì thế nàng tuyệt đối sẽ không để lời nói của bản thân lộ ra chút thông tin nào.
“Có chuyện gì vậy?”
Liễu Khuynh Ngữ hỏi.
“Là thế này, có hai bài thơ, một bài là Trường hận ca, một bài là Thuỷ điệu ca đầu, Liễu cô nương có biết ai là người sáng tác hai bài thơ này không?”
Diệp Thiên Dật cười và hỏi.
“Diệp Thiên Dật nhé.”
Liễu Khuynh Ngữ nói mà không hề do dự.
Khi mọi người nghe thấy câu trả lời này, nhưng người trong hội trường thì thầm to nhỏ và ngơ ngác nhìn nhau.
“Vậy cho hỏi, nàng chắc chắn là do hắn sáng tác chứ? Hay nói cách khác là, Diệp Thiên Dật đạo văn thì sao?”
Sau đó Liễu Khuynh Ngữ nói tiếp: “Chuyện này là mấy năm trước rồi, trong một hội thơ, hắn sáng tác trước mặt tất cả mọi người.”
“Được rồi, không còn việc gì nữa.”
Đoan Mộc Huyên: “……”
Không phải chứ, chắc không phải là hai người thông đồng trước đấy chứ?
Vấn đề là thời gian đâu mà thông đồng?
Sau đó Diệp Thiên Dật tắt máy, nhếch mép nhìn Tần Hạo.
“Còn muốn nữa không?”
“Tiểu huynh đệ tiếp tục đi.”
Vô Tâm đại sư nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Diệp Thiên Dật gật đầu, rồi nói tiếp: “Người ta muốn liên hệ tiếp theo là Bạch Hàn Tuyết của Băng Thần điện, nàng ấy cũng quen biết Diệp Thiên Dật lâu rồi, cùng nhau ra ngoài cho đến tận bây giờ.”
Diệp Thiên Dật không nói rõ đoạn này, bởi vì Diệp Thiên Dật, Tà Thần Chi Cốt lại thêm chuyện này nữa, thông tin này có thể khiến Diệp Thiên Dật rơi vào cảnh vô cùng nguy hiểm.
Sau đó Diệp Thiên Dật gọi điện cho Bạch Hàn Tuyết.
“Alo, Bạch cô nương à!”
Lại là câu mở miệng cũ.
Bạch Hàn Tuyết cũng là cô gái rất thông minh, câu “Bạch cô nương” này của Diệp Thiên Dật khiến nàng biết có chuyện không đơn giản.
“Có việc gì không?”
Bạch Hàn Tuyết hỏi.
Sau đó Diệp Thiên Dật lại nói vấn đề cũ với Bạch Hàn Tuyết.
“Diệp Thiên Dật viết đó, sao vậy?”
Bạch Hàn Tuyết hỏi.
“Cho hỏi là nàng tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên Dật sáng tác ư?”
Bạch Hàn Tuyết đáp lời: “Lúc đó hắn đã viết trong một hội thơ.”
Cả hai người đều nói giống nhau, quả thực Tần Hạo không có gì để biện minh nữa.
“Ừm, làm phiền rồi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật cúp máy.
“Có cần ta tìm người thứ ba nữa không?” Diệp Thiên Dật nhìn Tần Hạo.
“Hừm!”
Kiếm Vô Nam lạnh lùng rên một tiếng.
“Tên nhóc, người nghĩ mình có thể may mắt lừa gạt được à? Hôm nay, cho dù ngươi có qua mắt được, thì cũng sẽ có ngày ngươi bại lộ thôi, may là ngươi chưa lừa mọi người quá lâu, nếu Vô Tâm đại sư hay ai đó mang theo thế lực của mình dẫn ngươi đi, phát hiện ngươi nói dối thời gian dài, vậy thì ngươi toi rồi!”
Kiếm Vô Nam lạnh lùng nói.
Tần Hạo quỳ xuống đất, “bụp” một tiếng.
Thực ra muốn nguỵ biện, thì hắn nguỵ biện thế nào cũng được, nhưng hắn biết, có giải thích cũng vô ích, bởi vì mọi người đã nghi ngờ sự chân thực của hắn, giờ bị một người cho quả búa, vậy hắn có giải thích thế nào cũng phí công, trừ khi hắn lấy ra được chứng cứ tuyệt đối, nhưng hắn không thể.
“Là vãn bối tham hư vinh, là vãn bối tham hư vinh, mong các vị tiền bối tha lỗi.”
Tần Hạo biết bản thân chỉ có thể cúi đầu nhận sai, hắn không thể bỏ chạy, vì chạy không nổi.
“Haiz, a di đà phật.”
Vô Tâm đại sư thở dài.
“Đi đi.”
Hắn bất lực vẫy tay về phía cửa.
“Vâng…… vâng!”
Tần Hạo như được đại xá, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy!
May là hắn không phải người nổi tiếng, mất mặt cũng chỉ mất mặt trước mấy người này mà thôi.
Thiên hạ rộng lớn thế này, hắn còn có nơi khác để đi.
“Lúc đó bản tôn đã nghi ngờ rồi, chẳng qua không có chứng cứ, phải cảm ơn tiểu huynh đệ này.”
Mặc Bạch nhìn Diệp Thiên Dật nói.
“Chuyện nhỏ ấy mà, ta chỉ tình cờ gặp phải chuyện này, dẫu sao cũng không mấy ai gặp được người đẹp trai, tài hoa, thiên phú, lại trọng tình trọng nghĩa như Diệp Thiên Dật.”
Đoan Mộc Huyên; “……”
Không phải chứ, ngươi không sợ mình bại lộ à?
Có trời mới biết Diệp Thiên Dật thông đồng với mấy hồng nhan tri kỷ của hắn từ lúc nào, nàng thật sự không tin đây là do Diệp Thiên Dật viết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận