Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1951: Kỳ lạ

Đây quả thực là điều nằm trong dự tính của Thượng Quan Vũ!
Nàng biết rõ phòng thủ và không phòng thủ, một người bình thường, trên thực tế, suy nghĩ của những người nắm quyền sẽ là suy tính xem làm thế nào sẽ tốt hơn!
Đó chính là lui quân!
Một toà thành, lợi ích đem lại là không nhỏ, thế nhưng không đại biểu cho việc không thể vứt bỏ hoàn toàn!
Do đó nàng cố ý tập hợp toàn quân, chính là làm cho người khác biết, nàng muốn đem toàn quân đi tấn công Phong Vân thành.
Thế nhưng nàng thực sự không thể tấn công, ít nhất là hiện tại không thể! Nếu như đánh thật, nàng cũng không thể đem toàn bộ quân lực ra trận được!
Quả thật, theo lý thuyết thì nàng cũng biết, thời điểm hiện tại này bọn họ không cần quan tâm người khác thừa cơ tấn công, bọn họ đều bị Diệp Thiên Dật doạ rồi.
Thế nhưng...
Lỡ như?
Lần này rủi ro quả thực quá lớn, nàng cần cân nhắc không chỉ là ý kiến của bản thân, mà còn là tính mạng của những người khác nữa.
“Chính là có chút đáng tiếc, đáng lẽ vẫn còn nghĩ có thể đánh một trận, vẫn là không được”
“Lẽ nào vậy không tốt sao?” Thượng Quan Vũ hỏi
“Tốt, đương nhiên là tốt! Chỉ là ta đang một bụng tức giận vẫn chưa được trút hết!”
Thượng Quan Vũ vỗ vỗ vào vai hắn, nói: “Sau này sẽ có cơ hội thôi”
“Rõ, Tướng quân!”
“Lui xuống hết đi.”
“Rõ!”
Sau đó, bọn họ ào ào rời đi.
Ánh mắt của Thương Quan Vũ hướng đến Diệp Thiên Dật, chắp tay nói với Diệp Thiên Dật: “Đa tạ! sau này có việc gì cần, bất cứ lúc nào đều có thể đưa ra yêu cầu.”
Diệp Thiên Dật cười một tiếng, nói: “Được! Chẳng qua... ta muốn hỏi một chút tâm nguyện của Thượng Quan Tướng quân là gì?”
Diệp Thiên Dật đối với nàng vẫn xem như là vừa hiểu rõ, vừa không hiểu rõ!
Hắn lo lắng, lỡ như bởi vì giúp đỡ bọn họ mà dẫn đến sự hỗn loạn cho đế quốc này thì phải làm sao chứ?
“Tâm nguyện?”
Thương Quân Vũ kinh ngạc hỏi Diệp Thiên Dật.
“Nói đến tâm nguyện...”
Thương Quan Vũ ngồi xuống nghĩ một chút, nói: “Ta không có tâm nguyện to lớn đặc biệt nào, nêu như có, ta chỉ hy vọng thế giới này có thể hoà bình, sinh mệnh con người ngày càng được coi trọng, thế nhưng ta biết đây là việc mà ta không thể làm được”
“Do đó...”
Nàng chơi đùa viên đá để trên bàn, sau đó nói: “Ta hiện tại chỉ hy vọng, Đế quốc Lâm Phong ít nhất có thể trở thành một vùng đất yên bình vui vẻ, tuy nhiên ta không làm được qua nhiều việc, ta nghĩ, khi mà Đế quốc Lâm Phong trở nên yên bình, những bách tính khác, bọn họ cũng có thể chủ động nguyện ý đến Đế quốc Lâm Phong, nếu như vậy, người của Đế quốc càng ngày càng đông, cũng càng ngày càng lớn mạnh, có lẽ vài trăm năm, vài nghìn năm sau, thậm chí không cần quá nhiều vũ lực, những Đế quốc khác cũng dần dần bị diệt vong, toàn bộ Thất Trọng Thiên chỉ còn lại là một Đế quốc?”
“Lý tưởng thật là đẹp.”
“Ta biết, thế nhưng ta có thể làm chính là những điều như vậy, ta cũng không thể làm cho Đế quốc Lâm Phong ngày càng thêm mạnh mà đi đánh dẹp những Đế quốc khác, sau khi làm cho Đế quốc Thần Phong hợp nhất, có lẽ thế là đủ rồi.”
Thượng Quan Vũ nói.
“Ngươi mặc dù nghĩ như vậy, thế nhưng, Quốc vương của Đế quốc Lâm Phong thật sự là không có dã tâm sao?” Diệp Thiên Dật hỏi.
“Hắn đáp ứng ngươi rồi, thế những thật sự có thể như vậy sao? Có lẽ là nói, hiện tại đích thực là như vậy, nhưng mà sau này thì sao? Đợi đến sau này, Đế quốc Lâm Phong mạnh trở lại, ngươi cũng hết giá trị rồi, hắn có lẽ sẽ loại bỏ ngươi, sau đó cho người khác đảm nhận chức đại Tướng quân, đi tấn công các đế quốc khác, ngươi lúc này, chẳng qua chỉ là một kẻ bị vứt bỏ mà thôi.”
Diệp Thiên Dật nói.
Thượng Quan Vũ trầm mặc.
Nhìn thấy nàng trầm mặc không nói, Diệp Thiên Dật nói: “Đương nhiên rồi, ta chỉ là nói một loại khả năng, bởi vì loại dã tâm này không ai có thể nói rõ.”
“Ngươi nói cũng đúng, do đó việc ta muốn làm chính là chiếm lấy Đế quốc Thần Phong là đủ rồi.”
Thượng Quan Vũ nói.
Diệp Thiên Dật gật đầu sau đó sắp sửa đi ra ngoài, tuỳ tiện nói: “Đúng rồi, kỳ thực ngươi nên cân nhắc một chút cho bản thân, tậm nguyện của ngươi là như vậy, thế nhưng nói chung quy đo cũng không phải một việc đơn giản, là nhân sinh ngươi muốn đạt được đồng thời có quan hệ cùng với ngươi, ta cảm thấy như vậy rất tốt.”
Nói xong Diệp Thiên Dật đi ra ngoài.
Thượng Quan Vũ nhìn bóng lưng của Diệp Thiên Dật rơi vào trầm tư.
Không hiểu hắn lắm.
Thượng Quan Vũ đương nhiên hiểu ý của hắn là gì, thế nhưng hắn làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
...
Cứ như vậy, vài ngày trôi qua.
Đế quốc Lâm Phong cũng đã bắt đầu phản công Đế quốc Thần Phong.
Thế nhưng Diệp Thiên Dật cũng không làm gì, hắn lưu lại nơi này, nhờ vào những thứ kia của Hoàng Trường An mà chuyên tâm tu luyện.
Suy cho cùng Diệp Thiên Dật vẫn là hiểu rõ bản thân đến Minh Giới này với mục đích chủ yếu là gì.
Vài ngày này, Diệp Thiên Dật cũng đã thành công khiến cảnh giới của bản thân đạt đến Tam Hồn cảnh!
Dối với Diệp Thiên Dật mà nói, Tam Hồn cảnh là một cảnh giới tương đối dễ dàng đạt được, bới vì Tam Hồn cảnh ngoài có thiên phú ra, kỳ thực chính là linh hồn!
Sau khi linh hồn lực của hắn đạt đến một mức độ nhất định, là có thể thăng cấp rồi, hơn nữa có thể thăng cấp đến Tam Hồn cảnh, bình thường mà nói, cũng không khó! Chỉ cần bình thường hắn đã đạt được Thiên Thần Cảnh, thiên phú bình thường cũng được, Tam Hồn cảnh không được xem là một ngưỡng khó khăn gì
Thất Phách Cảnh mới chính là một ngưỡng khó.
Thế nhưng mà, Diệp Thiên Dật cũng biết, nói thì là thăng cấp về cảnh giới, nhưng thực ra là nâng cấp về linh hồn, thực tại khẳng định không thể là Tam Hồn cảnh rồi, cũng rất tốt!
“Cậu chủ, ăn cơm thôi.”
Lâm Nhược Nhược đi vào, mang theo đồ ăn ngon cho Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật dập điếu thuốc rồi ngồi xuống.
“Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến như thế nào rồi?” Diệp Thiên Dật hỏi
“Hình như đã chiếm được thành trì kia rồi.” Lâm Nhược Nhược vừa gắp thức ăn vào bát Diệp Thiên Dật vừa nhỏ giọng nói.
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
“Hai ngày nữa chúng ta sẽ đi khỏi đây.”
“Vâng.”
Lâm Nhược Nhược gật gật đầu, nàng đi theo Diệp Thiên Dật, dù nàng cũng không biết đi đâu, nhưng dù là đi đâu nàng cũng vui vẻ.
Mấy ngày này, Diệp Thiên Dật bị người của Thiên Hoàng Cung Cửu Trọng Thiên nhìn chằm chằm vào, thế nhưng bọn họ cũng không ra tay! Ít nhất không có bất kỳ hành động nào, Diệp Thiên Dật cũng không hiểu vì sao!
Ngươi có thể không để lộ thân phận, âm thầm ra tay trong bóng tối cũng được mà? Thế nhưng chính là vẫn không hề động thủ.
Tuy rằng ở trong này, người ở tầng cao muốn ra tay với người ở tầng dưới cần phải có điều kiện ràng buộc, ví dụ không thể giết quá nhiều người, nhưng nếu chỉ giết một mình hắn thì không thành vấn đề.
Bọn họ hình như đang kiêng dè cái gì sao?
Lẽ nào là kiêng dè Thượng Quan Vũ sao?
Diệp Thiên Dật đã dò xét qua trình độ của Thượng Quan Vũ, trình độ của nàng kỳ thực không cao lắm. Thái Cổ Thần Vương Cảnh nhị giai
Ở Thất Trọng Thiên cũng được xem như là có thực lực cao nhất, thêm nữa tuổi tác của nàng cũng không lớn, quả thực lợi hại, nhưng mà... đối với người của Cửu Trọng Thiên, kiểu gì cũng có thể tùy tiện lấy ra một Bán Thần, thâm chí là cao hơn chứ? Do đó vì cái gì mà không động thủ?
“Không lẽ là vì Lam Băng Tâm kia?”
Diệp Thiên Dật nghĩ đến khả năng này.
Nàng hình như có năng lực làm được điều này.
Thôi bỏ đi.
Dù sao cũng cẩn thận một chút, cũng nên đi Cửu Trọng Thiên rồi, đương nhiên trước đó vẫn phải có được cuộn da dê kia.
“Nhược Nhược, có một việc ta muốn nói với ngươi”
Diệp Thiên Dật nhìn Lâm Nhược Nhược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận