Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 691: Tài khoản QQ (1)

Dịch: Cỏ Dại Team
Diệp Thiên Dật thở dài một hơi, được rồi, quả nhiên là vậy, thế giới này không có tín hiệu di động giống thế giới của bọn họ, điện thoại di động vẫn có thể hoạt động, nhưng không có tín hiệu!
"Mặc kệ đi, các nàng thực lực đều không kém, cũng đều có thẻ Vương Bát trên tay, bây giờ ta trước tìm một thành trì, hỏi một chút tình hình đại lục này bây giờ như nào, thuận tiện xem xem có thể liên kết điện thoại của mình với mạng của thế giới này được hay không, hẳn có mạng chứ? ”
Diệp Thiên Dật không quá hiểu, chẳng qua khả năng liên lạc được với các nàng bằng điện thoại di động không lớn, vì sao? Bởi vì dù có mạng, có thể cũng không phù hợp với điện thoại của họ.
"Định mệnh! Phiền quá à!"
Diệp Thiên Dật vò đầu bứt tóc, sau đó thở dài một hơi, ánh mắt nhìn những người thành kính quỳ trước mặt mình, mà tình huống gì đây?
Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, các nàng đều không yếu, cho dù là Tinh Bảo Bảo chỉ có thực lực Lĩnh Vực cảnh, nhưng nàng còn có lực lượng Long tộc! Hiện tình huống gì ở trước mắt hắn không quan tâm, hắn càng quan tâm sự an toàn của các cô gái hơn!
"Tiểu Anh Vũ.”
Diệp Thiên Dật gọi nàng trong đầu.
"Chủ nhân papa..."
Trong đầu Diệp Thiên Dật vang lên giọng nói của tiểu Anh Vũ.
Hắn không ở cùng chỗ với tiểu Anh Vũ, bởi vì Diệp Thiên Dật toàn toàn không nghĩ đến bọn họ sẽ không thể xuất hiện cùng một chỗ cho nên để nàng ở ngoài, nhưng giữa Diệp Thiên Dật và tiểu Anh Vũ tồn tại một loại liên hệ đặc biệt!
Sớm biết vậy thì đã đưa tiểu Anh Vũ vào trong không gian của mình rồi.
Giọng nói nũng nịu của tiểu Anh Vũ vang lên trong đầu.
“Chủ nhân papa, ngươi ở đâu, tiểu Anh Vũ tìm không nhìn thấy chủ nhân papa.”
“Không sao không sao, ngươi ở đâu? Bên cạnh ngươi có người quen không?”
Diệp Thiên Dật đang nói chuyện với tiểu Anh Vũ thông qua sợi liên hệ này trong tâm trí.
"Ừm ừm, tiểu Anh Vũ... đang ở cùng một chỗ với chị ngực bự."
Diệp Thiên Dật: "..."
“Ngực bự? Người nào mới được cơ chứ?”
“Ừm… chính là… chính là cái chị biết uống rượu á.”
Diệp Thiên Dật chợt hiểu ra!
Thi Gia Nhất!
Chẳng qua Thi bảo bảo cũng không phải rất lớn mà.
Quên đi quên đi.
"Còn ai nữa không? Hết rồi à?"
"Hết rồi hết rồi, ở đây nóng quá."
"Vậy ngươi phải ngoan ngoãn đi theo nàng, đừng gây chuyện nhé! Đến lúc biết chỗ các ngươi ở đâu, ta sẽ đi tìm các ngươi!"
"Dạ dạ."
Sau đó ánh mắt Diệp Thiên Dật nhìn về phía những người kia.
“Ờm…”
“Lão tổ tông có gì phân phó”
Diệp Thiên Dật: ???
Lão tổ tông? Đậu móe?
Diệp Thiên Dật ngây ngốc!
Đừng đùa nữa!
Hắn còn chưa có con trai, làm sao các ngươi lại gọi ta là lão tổ tông, đừng làm vậy, làm vậy đến lúc đó hắn làm sao tán gái nữa hả!
“Khụ khụ khụ, các ngươi có phải là…”
Diệp Thiên Dật nói được nửa câu rồi dừng lại, sau đó tang thương ho một tiếng, nói: “Xem ra các ngươi vẫn còn nhớ bản tôn.”
Nghe được lời của Diệp Thiên Dật, bọn họ lộ vẻ kinh hãi, trong ánh mắt mang theo một tía thành kính và tôn kính.
Diệp Thiên Dật nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ kiếp! Hắn gì cũng không biết, vậy mà đám người này tự nhiên lại gọi mình là lão tổ tông, vậy thì hắn gắng gượng diễn một chút vậy, có vẻ như những người này còn có chút lợi hại, hẳn coi là có chút thế lực đi, ừm, vậy trước giả bộ một chút, ở chỗ bọn họ tìm hiểu một chút tình hình của thế giới này, còn lại, đi từng bước từng bước một vậy.
"Đương… Đương nhiên, ngài là lão tổ tông Vương gia chúng ta, đương nhiên chúng ta nhớ.”
Diệp Thiên Dật nhìn lướt qua mọi người: “Vậy các ngươi biết bản tôn tên là gì không?”
“Cái này…”
Mấy người bọn họ nhìn nhau, sau đó gia chủ Vương gia Vương Đại Hải quỳ ở đó, nhanh chóng nói: "Lão tổ tông, cái này... Ngài năm đó chỉ lưu lại một lời dặn dò, lâu quá rồi, mà năm đó Vương gia còn chưa có gia phả, cho nên... Cho nên! Lão tổ tông bớt giận, sự tôn kính của chúng ta đối với ngài là trời đất chứng giám."
"Thôi thôi, các người đều đứng dậy đi, trước đưa bản tôn tìm chỗ nghỉ ngơi cái đã."
"Vâng! Vâng!"
Sau đó, bọn họ nhanh chóng đứng dậy.
“Lão tổ tông, mời đi theo ta.”
Vương Đại Hải vội vàng cúi đầu, đưa Diệp Thiên Dật bước ra ngoài.
Mọi người phía sau bàn tán sôi nổi.
“Anh hai, lão tổ tông thật sự trẻ quá.”
Một người đàn ông trung niên nói.
"Đó là lẽ tự nhiên, càng lớn tuổi lại càng trẻ, điều đó chứng minh một việc, thiên phú rất cao, đáng tiếc, lịch sử nhà họ Vương của chúng ta bị đứt đoạn hơn trăm năm, không ngờ lại có tồn tại đỉnh cấp bực này, nếu như có lão tổ tông ở đây, Vương gia chúng ta bây giờ e rằng sớm đã quật khởi! Chẳng qua bây giờ vẫn chưa muộn!”
Vương Đại Niên đôi mắt lóe lên ánh sáng.
"Đúng! Có cường giả thậm chí nhìn qua giống như chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng cảnh giới của hắn đã đạt đến cấp bậc rất cao! Nguyên nhân này rất đơn giản, chính là thiên phú mạnh, người sẽ già đi, nhưng khi ngươi đạt đến một cảnh giới nào đó, vẻ ngoài của ngươi sẽ không thay đổi nữa, nếu như vẫn luôn thăng cấp, mà thăng cấp nhanh hơn, cho dù ngươi đã sống mười ngàn năm, ngươi thậm chí vẫn có thể giữ được vẻ ngoài như thế, mà có người, sống mười ngàn năm nhưng ngoại hình lại đã là một lão già, tuy nói cảnh giới tương đương, nhưng người sau tốn thời gian càng lâu hơn để thăng cấp, thiên phú cũng kém hơn rất nhiều!"
"Nhưng... cha, sao ta lại cảm thấy cảnh giới của vị lão tổ tông này chỉ có Lĩnh Vực cảnh thôi?"
Một cô gái khó hiểu hỏi.
"Xác thật, ta cũng cảm giác được hắn chỉ là Lĩnh Vực cảnh, nhưng mà... cường giả có thể tùy ý thay đổi khí tức của mình, còn có cái gì cần phải chất vấn sao? Chúng ta vừa mới triệu hồi lão tổ tông, lão tổ tông liền đến đây, đã không có bất luận chỗ nào có thể chất vấn nghi ngờ."
"Cũng thật lạ, nhìn thấy người còn trẻ hơn mình, xác thực lão tổ tông..."
"Từ từ sẽ quen!"
"... "
Một bên khác, Diệp Thiên Dật đi theo Vương Đại Hải kia ra ngoài.
“Lão tổ tông, Vương gia chúng ta bây giờ lâm vào nguy cơ.”
Vương Đại Hải cúi đầu khom lưng nói.
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói: “Nguy cơ gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận