Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1622: Thân thế của Lạc Linh Lung

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên Dật bước xuống từ giường của Tô Mị Nhi.
Từ tờ mờ sáng, Tô Mị Nhi đã dậy quét sân, dọn tàn thuốc của Diệp Thiên Dật, nếu để người khác nhìn thấy tàn thuốc, lại lớn chuyện mất.
“Hôm qua nhìn ra được, những người đó có lẽ là kinh hãi thật sự, hiện tại, ngươi ở trong mắt các nàng cho dù không phải Tiên Nhân thì cũng tuyệt đối là đại cao thủ.”
Tô Mị Nhi thấy Diệp Thiên Dật đi tới thì nói.
“Không sao, loại chuyện này vội cũng không được, từng chút một, càng vội càng dễ lộ sơ hở.”
Diệp Thiên Dật không vội, hệ thống Tiên Nhân này, mặc kệ Diệp Thiên Dật làm cái gì, đều có thể phát sinh hiệu quả không thể tưởng tượng được, chính vì thế, Diệp Thiên Dật có thể chơi tùy ý, chỉ cần đừng để lộ một vài thứ là được.
“Ta không hiểu lắm, ruốt cuộc ngươi làm như thế nào vậy?”
Đôi mắt đẹp long lanh của Tô Thủy Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
Người đàn ông này thật thần bí! Chẳng trách trước đây, Tô Mị Nhi thường xuyên nhắc tới một vài chuyện liên quan đến hắn với nàng.
“Muốn biết sao?” Diệp Thiên Dật nhìn nàng cười.
“Uhm.”
“Chổng mông lên, ta đâm hai tiếng, ta sẽ nói ngươi biết, ngươi làm gì vậy?”
Mặt Diệp Thiên Dật biến sắc, Tô Thủy Nhi đó dám cởi quần áo thật.
“Chẳng phải người muốn đâm người ta sao?”
Khóe miệng Tô Thủy Nhi khẽ cong!
Ôi mẹ ơi chút, quả thực tính cách của Tô Thủy Nhi với Tô Mị Nhi như đúc ra từ một khuôn vậy, hay là nói, Ma Hồ Tộc này đều là như thế?
“Ngươi cho là ta không dám à? Nếu Linh Nhi không ở đây, không thích hợp với trẻ con thấy, ta sẽ cho thằng em của ta ra trận.”
Mộc Linh Nhi chớp chớp đôi mắt to.
Đại ca ca đang nói cái gì? Hắn muốn dùng cái gì đâm tỷ tỷ xinh đẹp?
Tô Mị Nhi ngồi đó, bắt chéo chân, nói: “Nhớ lại tối hôm qua, Bạch Vân Sơn là tam trưởng lão của Phượng Hoàng Thánh Địa, chắc ngươi biết Phượng Hoàng Thánh Địa chứ?”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: “Ừ, nghe nói qua, thế lực cao nhất tại Chú Lôi Yêu Vực.”
“Đúng vậy, tương tự như Thần Cung ở Nhân tộc các ngươi, mà nữ tử kia hẳn là Thánh Nữ của Phượng Hoàng Thánh Địa, cũng chính là đệ tử đứng đầu Phượng Hoàng Thánh Địa, có khả năng là người truyền thừa tiếp theo của Phượng Hoàng Thánh Địa, thân phận tuyệt đối không tầm thường, nổi danh khắp Yêu tộc, nàng hẳn là một nhánh của huyết mạch Phượng Hoàng, với huyết mạch Phượng Hoàng thuần khiết nhất, không đúng, nói sai rồi, nàng chính là Phượng Hoàng.”
Diệp Thiên Dật xoa cằm, sau đó châm một điếu thuốc: “Kỳ lạ, vậy cha của nàng......”
“À, hình như nàng được nhận nuôi từ lúc còn rất nhỏ, vì thế hắn là cha nàng, nhưng lại không có chung huyết thống.”
“Ta đã nói mà.”
Yêu tộc với Nhân tộc không giống nhau.
Hầu hết về cơ bản, Yêu tộc sinh ra đã định sẵn tiềm lực và cấp bậc, huyết mạch quyết định tất cả, có rất ít khả năng trở mình.
Tuy rằng nói Nhân tộc, sinh ra cũng được định sẵn, nhưng ít nhất, hai người thiên phú bình thường, sinh ra đứa nhỏ, vẫn có vài phần cơ hội là một thiên tài bậc nhất!
Còn Yêu tộc thì sao?
Hai Yêu tộc có huyết mạch thấp sinh ra đời sau định sẵn là có huyết mạch thấp, trừ khi, ngươi được sinh ra từ huyết mạch cao với huyết mạch thấp, vậy mới có thể sinh ra đời sau tốt!
“Nhưng nàng quả thật rất đẹp, ít nhất dáng vẻ này không kém bất kỳ người phụ nữ nào của ngươi? Không định xuống tay à?” Tô Mị Nhi nhìn về phía Diệp Thiên Dật cười nói.
“Ấy —— đừng nói nữa.”
Diệp Thiên Dật xấu hổ nói.
“Ngươi phải biết, nếu như ngươi có được nàng, đến lúc đó thế lực của ngươi không chỉ là ở Nhân tộc, nói không chừng, sau này đợi nàng làm chủ Phượng Hoàng Thánh Địa, Phượng Hoàng Thánh Địa đều là của ngươi.”
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
“Quên đi, trước hết, ta vẫn phải giúp ngươi giải quyết chuyện của Ma Hồ Tộc, nói không chừng, có thể nhờ chuyện này mà ta có được cho mình một thế lực không nhỏ ở Yêu tộc, sau khi xong việc, ta phải nhanh chóng dẫn Linh Nhi đi Tinh Thần Yêu Vực.”
Diệp Thiên Dật cười nói.
Mộc Linh Nhi liên tục gật đầu.
“Tiếp theo định làm như thế nào?” Tô Thủy Nhi hỏi.
"Tiếp theo? Không vội, trước chậm rãi khiến tiếng tăm của ta truyền ra bên ngoài, làm cho những người đó biết, tại Tạo Hóa Phong có một vị Tiên Nhân thần kỳ như thế nào, không thể vội.”
“Đại ca ca, hình như dưới chân núi có người tới.”
Mộc Linh Nhi đứng ở đỉnh núi cao mấy trăm mét nói với Diệp Thiên Dật một câu!
Mộc Linh Nhi cũng không phải người thường, mấy trăm mét mà vẫn thấy rõ.
“Ồ?”
Diệp Thiên Dật dụi tàn thuốc, sau đó vứt bỏ, mặc áo bào trắng vào.
“Vậy ta đi tiếp đãi một chút.”
Tô Thủy Nhi với Tô Mị Nhi đi xuống.
Dưới chân núi, Vương Kình Phu dẫn theo vài người cung kính quỳ gối ở đó!
“Vương Kình Phu, ngươi nói là thật hay giả? Tạo Hóa Phong này thật sự có Tiên Nhân?
Một người thanh niên nói hỏi.
Vương Kình Phu nói: "Lừa các ngươi làm gì? Tình huống của ta các ngươi còn không rõ? Lại nhìn hiện tại, đây chẳng phải là sức mạnh của Thiên Đạo sao? Đây là Tiên Nhân tùy tiện làm, hơn nữa ta nói cho các ngươi biết, tối hôm qua Phượng Hoàng Thánh Địa......”
Những người đó nghe xong đều khiếp sợ!
“Haizz! Nói cái rắm gì nữa, đừng dông dài, Tạo Hóa Phong này là cái gì? Tà Vương sơn này là của Tà Thiên tông ta, chẳng qua là đã bị người khác thuê thôi, các ngươi thật sự cho rằng trên núi này có cái gì?”
Mấy đệ tử của Tà Thiên tông bên cạnh đi ngang qua, nghe thấy thì cười mỉa, hỏi.
“Ta khuyên ngươi ăn nói cẩn thận, nếu không, chết như thế nào cũng không biết đâu!”
Vương Kình Phu nhìn chằm chằm mấy người kia, lạnh lùng nói.
“Hừ, chết như thế nào cũng không biết? Vậy bản thiếu thật muốn xem, trên núi này, rốt cuộc là có cái gì? Vương Kình Phu ngươi không yên ổn làm công tử Vương gia, thế nào lại tới đây, làm chó cho người khác, thật là nực cười.”
Đệ tử Hắc Hổ Tà Thiên tông cười giễu một tiếng.
“Ngươi không thấy cảnh giới của ta tăng lên Thiên Đạo Cảnh sao?”
Vương Kình Phu ngưng mắt hỏi.
“Thế thì đã sao? Ai biết ngươi tăng lên trong thời ngắn hay không? Chính là ngươi cấu kết với người của Tạo Hóa Phong diễn kịch mà thôi, nói không chừng, ngươi nhận của bọn họ không ít lợi lộc cũng nên? Thật là lòng dạ hiểm ác.”
“Xin lỗi đi, ta đưa lễ vật cho Tiên Nhân, nhưng Tiên Nhân ngược lại không cần, nếu như ngươi không tin, vậy có thể đi hỏi Lạc gia ở Thiên Dương Thành, Lạc Linh Lung là quay về từ Phượng Hoàng Thánh Địa, chính là còn có Tam Trưởng Lão của Phượng Hoàng Thánh Địa, tối hôm qua đều ở đây, ngươi chẳng lẽ cảm thấy chính mình cơ trí hơn Tam Trưởng Lão của Phượng Hoàng Thánh Địa?”
Vương Kình Phu quỳ gối nơi đó nở nụ cười lạnh lùng, hỏi.
Hắc Hổ cau mày.
Nói không chừng là thật?
Những lời này nói ra, thật sự có vài chỗ không đúng.
“Như thế nào? Do dự? Ngươi vừa nãy nói chuyện không phải rất ngông cuồng sao? Ngươi muốn thì lên trên.”
Vương Kình Phu lạnh lùng cười, nói.
“Hừ! Ở đây quỳ gối giống như chó vậy, thật nực cười!”
Hắc Hổ nói.
Phía sau, Tô Mị Nhi với Tô Thủy Nhi đã đi tới.
“Bái kiến hai vị sứ giả!”
Vương Kình Phu quỳ gối ở đó, cung kính nói.
“Có chuyện gì?”
Tô Mị Nhi hỏi một tiếng.
“Là như vậy, vị đệ tử Tà Thiên tông này bất kính với Tiên Nhân.”
“Ồ?”
Hai người các nàng nhìn thấy Hắc Hổ bị bộ dáng của các nàng dọa sợ ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận