Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2090: Nội tâm của nữ hoàng Hoàng Tuyết

Diệp Thiên Dật chạy rồi!
Hắn mang theo Tiểu Tử Nhi thành công rời khỏi!
Hắn có được tốc độ ngang hàng với người kia, đồng thời tốc độ của Diệp Thiên Dật còn tăng gấp bội, đương nhiên là có thể chạy thoát được rồi!
Chỉ có điều ngay từ đầu xém chút bị bắt lại! Thậm chí áo quần Diệp Thiên Dật cũng bị hắn xé rách.
Bởi vì hắn là Yêu tộc, hắn phóng thích ra sức mạnh huyết mạch thuộc về Yêu tộc, đây là thứ mà Diệp Thiên Dật không có!
Chỉ là sức mạnh của Diệp Thiên Dật còn mạnh hơn hắn, sức mạnh gấp bội, hắn đuổi kịp, đánh nhau với Diệp Thiên Dật vài chiêu nhưng đánh không lại, sau đó hắn thực sự không có cách gì nữa, cũng không có cách giữ Diệp Thiên Dật lại, cho nên hắn chỉ có thể từ bỏ.
Vạn Yêu Lâm.
“Tôn thượng, hai người kia đâu?”
Đám Yêu Tộc vây quanh.
Hai mắt của người đàn ông trắng trẻo kia sung huyết, cầm áo quần Diệp Thiên Dật trong tay hung hăng ném xuống đất.
“Chạy mất rồi!”
Hắn rất chi là nghi hoặc.
Người kia phóng thích ra sức mạnh giống hắn như đúc, hắn không hiểu tại sao lại như thế.
“Đáng ghét! Nhất định là Nhân tộc phái tới, lại bị hai người họ tới cứu hết đi rồi!
Đáng ghét! Nếu không có bọn họ, lần này đế quốc Hoàng Tuyết chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề, chúng ta thậm chí có thể có cơ hội tấn công bọn họ!”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Hiện tại chúng ta chỉ có thể khiêm tốn một chút ở Vạn Yêu Lâm này!”
Người đàn ông trắng nõn nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, hành sự cẩn thận! Nhân tộc bọn họ có thể sẽ còn ngóc đầu trở lại, lần này, chúng ta không có phương thức đối ứng tốt như vậy! Nếu không được nữa, thì chỉ có thể nhượng lại Vạn Yêu Lâm.”
...
Diệp Thiên Dật mang theo Tiểu Tử Nhi đi tới phía tây, thành trì của Nhân tộc gần Vạn Yêu Lâm nhất!
Thành Trường Thiên.
Thành Trường Thiên này cách Vạn Yêu Lâm 10km, ra khỏi thành Trường Thiên chính là Yêu tộc, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Nhân Tộc hi vọng lấy được Vạn Yêu Lâm này.
Bên ngoài có kết giới ngăn Yêu thú tiến vào thành trì, nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản Yêu thú bình thường.
Cảnh giới của Diệp Thiên Dật thành công đạt tới Thiên Tôn cảnh nhất giai!
Nói thật, tốc độ này của hắn có chút nghịch thiên!
Mấu chốt là hắn từ một cảnh giới thấp như vậy giết một người Chân Thần cảnh, cảnh giới tăng lên nhiều như vậy cũng là điều bình thường! Cũng chủ yếu là nhờ hệ thống!
“Đoán chừng là lúc đó người kia vì bảo toàn tính mạng, dùng một loại linh khí không gian, vừa hay đưa ta đến nơi này.”
Diệp Thiên Dật nghĩ đến chuyện này!
Ngược lại cũng không tệ!
Bởi vì Diệp Thiên Dật cảm giác thành Trường Thiên này, chắc chắn là một thành trì mà Bắc Hải thành không thể so sánh được!
Nơi này, hẳn là nơi tương đối lợi hại, bởi vì dưới Thương Sinh Chi Đồng của Diệp Thiên Dật, cảnh giới của những người trong thành trì này đều không thấp, thậm chí gặp rất nhiều Thiên Tôn cảnh, hơn nữa ai ai cũng đều rất trẻ tuổi!
Có chút cảm giác giống nơi tương đối lợi hại ở Hạ Vị Diện.
“Đi thôi ô nhóc, đi ăn chút gì đi.”
Diệp Thiên Dật cười nói với Tiểu Tử Nhi.
“Yeah yeah yeah, đi ăn thôi!”
Cứ như vậy, Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi ở lại thành Trường Thiên ba ngày, cũng không làm gì, ăn chơi vui vẻ, Diệp Thiên Dật củng cố cảnh giới, không ra khỏi thành!
Tìm hiểu một vài thứ ở thế giới này.
...
Vạn Yêu Lâm.
Hôm nay, ba ngày đã trôi qua kể từ ngày trận chiến giữa Nhân Tộc và Yêu Tộc xảy ra ở Vạn Yêu Lâm.
Nhưng hôm nay, hơn ngàn cường giả một lần nữa hội tụ đến vị trí trước đó của Vạn Yêu Lâm.
Những người này, toàn bộ đều là thành viên hoàng thất của nữ hoàng Hoàng Tuyết!
“Các vị, ba ngày này lão phu một mực điều tra người hôm đó đã cứu mạng chúng ta, nhưng không có bất kỳ manh mối gì, hôm nay, hi vọng mọi người có thể tìm ra manh mối gì ở trong Vạn Yêu Lâm này, xin nhờ mọi người! Nữ hoàng bệ hạ vô cùng coi trọng, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
Lão giả kia nói.
“Yên tâm, chúng ta đương nhiên sẽ tìm kiếm cẩn thận.”
“Người kia dù sao cũng cứu được nhiều cường giả, còn có cả nữ hoàng bệ hạ, đây chính là anh hùng của toàn bộ đế quốc Hoàng Tuyết chúng ta, việc này nằm trong phận sự! Không thể chối từ.”
“Được, vậy mọi người chúng ta bắt tay vào đi tìm thôi.”
“Mọi người cẩn thận một chút, những cường giả kia vẫn còn ở Vạn Yêu Lâm, chắc chắn sẽ công kích chúng ta, không nên ham chiến, chỉ cần khiêm tốn tìm kiếm là được!”
“Rõ!”
Mấy giờ trôi qua...
“Thượng Lực tôn giả, người xem xem vật này.”
Một cô gái cầm lấy một mảnh áo quần bị xé rách nhưng vẫn xem như còn nguyên vẹn đi tới.
Lão giả kia lập tức bước tới.
“Tìm được ở đâu vậy?”
“Trên mặt đất, bởi vì trong tình huống bình thường, người chết tại Vạn Yêu Lâm áo quần sẽ không lưu tại nơi này, hoặc là bị biến chất cùng với thi thể, hoặc là đã sớm biến mất không thấy rồi, mà áo quần này xem ra mới mấy ngày, trận đại chiến này chấn động như thế, mấy ngày nay đương nhiên sẽ không có người dám đến Vạn Yêu Lâm, huống chi là vị trí nội bộ này, cho nên ta nghĩ, có phải là manh mối hay không?”
Lão giả kia phủi sạch tro bụi trên quần áo, sau đó trải ra trên một tảng đá.
Lúc đó hắn thấy người kia...
Không thấy rõ hình dáng, nhưng ít ra áo quần hẳn không phải là vấn đề quá lớn.
...
“Đây chính là áo quần của vị anh hùng kia, ta nhớ cũng là một bộ màu trắng, hơn nữa nếu ta nhớ không lầm, hẳn là một bộ phong cách tương đối đặc thù, loại phong cách này, hẳn là phong cách của những người đến từ thế giới bên ngoài! Khả năng rất lớn, lão phu mang về trước.”
...
Đây là một nơi vô cùng đẹp.
Có hồ, thậm chí có núi nhỏ, vô số hoa tươi, quả thật là tiên cảnh nhân gian.
“Chủ nhân.”
Tiểu Loli mang váy màu đỏ bưng trà đi tới bên cạnh nữ hoàng Hoàng Tuyết.
Sau đó nàng như nhớ ra điều gì, vội vàng thè lưỡi đầy tinh nghịch.
“Tỷ tỷ.”
“Bình thường, lúc có người gọi là chủ nhân, lúc không có người gọi tỷ tỷ là được rồi.”
“Dạ.”
Nữ hoàng Hoàng Tuyết khẽ gật đầu.
Tiểu Loli này nói thật...
Gương mặt nàng nếu so sánh với Tiểu Tử Nhi, thậm chí không kém là bao!
Xem ra tiểu Loli chừng 7 8 9 tuổi, vô cùng xinh đẹp đáng yêu, xinh đẹp có chút yêu nghiệt, yêu dị.
“Tỷ tỷ, người đừng buồn rầu mãi thế.”
Tiểu Loli ngồi ở trước mặt nàng, chống cằm nói.
“Có gì không vui đâu? Trở về từ cõi chết cần phải vui vẻ mới đúng chứ.”
Nữ hoàng Hoàng Tuyết nâng chén trà lên nhấp một miếng sau đó thản nhiên nói.
“Có mà, tỷ tỷ bởi vì lo lắng cho người cứu chúng ta khả năng xảy ra chuyện, cho nên ngươi mới lo lắng, buồn bã.”
Nữ hoàng Hoàng Tuyết không nói gì.
Đúng vậy!
Loại cảm giác này rất khác lạ.
Nếu như nói, là người của nàng, là người cùng nàng hành động, vì cứu nàng mà hi sinh chính mình, nàng sẽ rất cảm kích, cũng rất áy náy, rất nhiều cảm xúc, nhưng không cao hơn cảm xúc hiện tại.
Loại cảm giác này... Rất khác!
Rõ ràng không quen biết, người ta cũng không có lý do gì cứu ngươi, càng không có nghĩa vụ này!
Nhưng hắn chính là đã cứu rồi!
Hơn nữa lại xuất hiện vào thời điểm nàng khó khăn nhất.
Giống như là số mệnh đã định, bạch mã hoàng tử...
Hơn nữa, hắn khả năng đã chết rồi!
Trong lúc đó, tất cả Yêu tộc bao quanh nhào về phía hắn...
Cảnh đó nàng vẫn nhớ như in, lúc này vẫn còn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí nàng!
Nhắm mắt lại tất cả đều là cảnh lúc đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận